Mạnh Hoan cố gắng miêu tả mọi thứ dưới chân thành.
“Đội kỵ binh đã bị đánh tan, cánh trái loạn trước, ngựa chạy tán loạn khiến mấy con khác cũng hoảng sợ, doanh trại rối loạn như nồi cháo. Có người cố giữ ngựa, nhưng chỉ bị hất ngã xuống đất.”
“Bên trái là khe núi, máy ném đá của ta phá vỡ đội hình rút lui của đội quân Chu Lý Chân. Có người may mắn chạy vào khe núi, nhưng bị quân Đại Tông chặn đánh tiêu diệt, chỉ có vài tên tàn binh chạy thoát, nhưng cũng bị truy kích.”
Mạnh Hoan vừa miêu tả vừa cố gắng tìm từ, giọng khô khốc, miệng đắng ngắt.
Một lát sau, cậu nghĩ rồi hỏi:
“Chờ ta về vẽ lại cho phu quân xem, được chứ?”
Không thấy phiền, cũng không nghĩ là gánh nặng.
Cậu muốn để Lận Bạc Chu nhìn thấy vinh quang thuộc về hắn.
Lận Bạc Chu mà cậu trân quý không phải là kẻ bị bá quan mắng chửi là quyền thần gian ác, không phải kẻ thất bại bị đánh cho tan tác, càng không phải nô lệ mất hết tôn nghiêm trong xiềng xích. Trong gió bắc, máu lạnh và xác chết, ánh hào quang của Lận Bạc Chu phải thuộc về chính hắn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play