Ôn Duyệt bị ôm rất chặt, Chu Diệu để cằm trên vai cô, hơi thở nặng nề lại nóng rực, bên tai cô đã tê rần một mảng.
“Vì sao lại đột nhiên xảy ra chuyện?” Ôn Duyệt thả nhẹ thanh âm, giơ tay vỗ vỗ sau lưng Chu Diệu, “Không phải anh nói chú Tôn có một đoàn xe vận chuyển sao? Đoàn xe chắc là không ít người, sao còn có thể xảy ra chuyện?”
Ôn Duyệt cũng nghe nói qua, niên đại này vận chuyển hàng hóa rất nguy hiểm, nếu ở trên đường gặp phải cướp, mất hàng hóa là việc nhỏ, có đôi khi liền mạng cũng không còn. Nhưng mà giống như Tôn Tường làm tài xế chạy đường dài nhiều năm như vậy, khẳng định bản thân sẽ có biện pháp giải quyết.
Chu Diệu: “Nghe thuộc hạ của chú Tôn nói là ông ấy vội vã trở về, lái xe đi trước, kết quả trên con đường đó một đám cướp không biết từ đâu đến.”
Tính tình của Tôn Tường có đôi khi cũng rất quật cường, hai bên phỏng chừng là không đạt được thỏa thuận, cuối cùng xảy ra xung đột. Nghe nói lúc ông ấy bị đưa đến bệnh viện, trên người có rất nhiều vết thương lớn nhỏ không giống nhau, bộ dáng rất thảm.
Ôn Duyệt trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, “Vậy, vậy sau này làm sao bây giờ?”
“Hôm nay việc có thể xử lý bọn anh đều đã xử lý, việc còn lại, giao cho người trong đoàn xe của chú Tôn tự mình giải quyết.” Chu Diệu ngồi dậy, giọng nói có hơi lạnh lùng, “Đám người bọn họ vẫn còn đang ầm ĩ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT