“Là anh.” Giọng nói của Chu Diệu từ ngoài cửa truyền đến, mang theo chút buồn ngủ, khàn giọng thúc giục nói: “Đã khuya rồi, sao em còn chưa ngủ?”
Đã khuya rồi sao?
Ôn Duyệt ngước mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ. Bầu trời tối đen như mực càng làm cho mặt trăng và các ngôi sao sáng hơn, dễ thấy hơn.
Hình như là đã khuya rồi.
Ôn Duyệt bừng tỉnh, buông bút chì duỗi người, đáp lại nói: “Sắp ngủ rồi, ngủ ngay thôi.”
“Đừng thức khuya như vậy.” Chu Diệu dặn dò một câu, tiếng bước chân dần đi xa.
Thoát khỏi trạng thái nghiêm túc, Ôn Duyệt mới nhận ra mình đã buồn ngủ, ngáp dài đứng dậy tắt đèn lên giường ngủ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT