Những lời này khiến cho Ôn Hiểu Ngọc á khẩu không trả lời được.
“Dù sao tôi không muốn chơi với cậu.”.
Ôn Hiểu Ngọc mặt không biểu tình mà nhìn bạn tốt khoác tay nữ sinh khác rời đi, trong lòng thập phần nghẹn khuất. Không chơi chung thì không chơi chung, ai hiếm lạ, dù sao cô ta cũng đã sớm không chịu nổi tính tình tiểu thư của đối phương, trong nhà có chút tiền thì ghê gớm lắm sao!
Cô ta nổi giận đùng đùng quay đầu muốn đi tìm những người khác chơi, lại phát hiện trong lớp không có ai muốn chơi chung với cô ta, cuối cùng trở lại chỗ ngồi của mình mở sách ra xem, nhìn nhìn liền ghé vào trên bàn bắt đầu khóc.
Ôn Hiểu Ngọc dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ 17-18 tuổi, bị nhiều người cùng nhau cô lập như vậy, trong lòng ủy khuất căn bản không nén được.
“Còn có mặt mũi mà khóc.” Lý Niệm Thu châm chọc mà nhẹ a một tiếng, một tay chống cằm thu hồi tầm mắt, đè thấp thanh âm nói: “Tớ còn tưởng rằng da mặt cô ta đã dày đến mức sẽ không để ý chuyện này đó.”
Vẻ mặt của Ôn Duyệt rất bình tĩnh, “Đừng quan tâm, trước đây cô ta muốn hất nước bẩn lên người tớ, hiện tại phong thủy luân phiên, tớ và cô ta xem như là hòa nhau.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play