Bạch Vân Hi lấy điện thoại gọi cho Diệp Phàm, thanh âm vui sướng của Diệp Phàm vang lên, “Vân Hi, sao ngươi lại gọi điện thoại cho ta? Có phải là nhớ ta không? Ta biết mà, ngươi nhất định là nhớ ta!”
“Ta vừa mới gặp quỷ.” Bạch Vân Hi lạnh giọng nói.
Diệp Phàm thu liễm tươi cười, khẽ nhíu mày lại: “Không nên a, bên trong chuỗi ngọc ta cho ngươi có khắc trận pháp ẩn nấp, trừ phi ngươi đến gần ma quỷ, nếu không bọn nó sẽ không phát hiện ra ngươi.” Vì phòng ngừa lão bà mình nhìn trúng bị quỷ mơ ước, hắn đã phải suy nghĩ rất nhiều biện pháp.
“Thời điểm chất nữ ta chơi cầu cơ hình như đã trêu chọc phải đồ vật dơ bẩn nào đó, ta vừa tới liền đụng phải.”
“Ngươi sợ hãi sao? Nếu như ngươi sợ hãi ta liền không đến bệnh viện cảnh khu, ta tới bồi ngươi trước.”
Trương Văn Đào ngồi bên cạnh nghe được Diệp Phàm nói vậy, thiếu chút nữa buồn bực đến hộc máu, tiểu tử Diệp Phàm này có hiểu cái gì gọi là tín nghĩa, cái gì gọi là thứ tự trước sau hay không? Vừa nghe Bạch tam thiếu gọi một câu liền muốn lâm trận bỏ chạy.
Bạch Vân Hi nhíu mày: “Không cần, ngươi làm việc của ngươi trước đi, sau khi thứ kia bị Lôi Quang Phù công kích hình như đã chạy trốn rồi, nó có thể tới tìm chất nữ ta nữa không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play