Ninh Tịnh ngủ một giấc, hôn mê rất lâu. Nếu chỉ là đụng vào đầu thì chắc chắn sẽ không hôn mê lâu như vậy.
Khi tỉnh lại, mí mắt trên dưới như dính đầy keo nước, hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi hoàn toàn, không còn là hang động đen kịt ướt át, mà là một căn phòng đáng yêu. Dù là bàn ghế hay giường, đều được làm từ gỗ thô, kích thước nhỏ hơn so với đồ dùng của người lớn, các góc cạnh tròn trịa, điểm xuyết những màu sắc tươi mới, như là phòng ở của những chú lùn trong vương quốc cổ tích.
Ngoài cửa sổ có song chắn hình chữ thập, là một khung cảnh rừng rậm xanh tươi, một ngọn núi cô độc nhìn ra xa, không thấy điểm cuối.
Hệ thống lo lắng nói: “Ký chủ, cô cuối cùng cũng tỉnh rồi. Kể từ lúc cô đi tìm Carl Lạc thì đã qua ba ngày rồi.”
“Đây là tình huống gì vậy?”
Ninh Tịnh muốn vén chăn ngồi dậy, ai ngờ cơ thể lại không chịu sự điều khiển của não, đừng nói là đứng dậy, ngay cả khi vén chăn, tay chân cũng không phối hợp, sắc mặt Ninh Tịnh biến đổi, không giữ được thăng bằng, lập tức nghiêng người ngã lăn ra đất.
Hệ thống: “Cô mới tỉnh dậy đừng cử động, đây là di chứng của việc trúng độc tố nhân ngư —— đầu óc rất tỉnh táo, cơ thể lại rất trì độn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play