Cuộc vui này tới hơn 10 giờ mới giải tán, đoàn người dẹp đường về nhà.
Đèn đường tối mù, xung quanh yên tĩnh, đường phố đêm khuya không người quét dọn có chút dơ bẩn rách nát, nhưng trên mặt những thiếu niên lại sạch sẽ sáng ngời, thanh xuân phơi phới.
Uống xong rượu, lại còn ca hát, mấy chàng trai có chút high cùng táo bạo. Lục Dư Ninh dán lên người Nhiếp Hàm Viễn, gào cổ lên hát "Trong cơn mưa" của Uông Phong: "Giữa màn mưa rơi tích tí tách rào rào giăng mịt mù này..."
Lục Diên Trì thật sự nghe không nổi nữa, ghét bỏ nói: "Chạy."
Mọi người cười ha ha, hoan thanh tiếu ngữ vang lên suốt dọc đường.
Hai bên chia tay nhau ở cổng trường, Lục Dư Ninh ba người về kí túc xá, Thời Tiên cùng Lục Diên Trì về phòng thuê.
Sau lời hẹn mai mày lại tụ, cuộc chơi cũng hoàn toàn kết thúc.
Trên đường về, Thời Tiên cùng Lục Diên Trì có chút im lặng.
Không, nói chính xác thì, Lục Diên Trì vẫn nhìn chằm chằm Thời Tiên. Vẻ mặt lưu manh cùng hứng thú dạt dào chưa bao giờ biến mất. Thời Tiên không dao động, thần sắc như thường cùng quẹt thẻ tiến vào tiểu khu, cùng vào thang máy với Lục Diên Trì.
Từ thang máy đi ra, trước khi vào nhà, Lục Diên Trì đột nhiên cười xấu xa, nói một câu: "A, sắp sống chung với đại mỹ nhân rồi."
Thời Tiên lạnh nhạt mà liếc anh một cái.
Lục Diên Trì thổn thức cảm thán: "Đây là lần đầu tiên sống chung trong đời tôi đấy."
Thời Tiên rốt cuộc cũng phản ứng lại anh, nhả một câu: "Kỹ thuật diễn không tồi."
Lục Diên Trì cứng họng.
Thời Tiên tra chìa khóa, mở cửa, bật đèn ở huyền quan lên, thay giày, vào nhà... Một loạt động tác liền mạch dứt khoát.
Lục Diên Trì cũng theo vào nhà, thuận tay đóng cửa lại, sau đó ai oán nói: "Chuyện này có gì mà khó tin. Đây thật sự là lần đầu tiên tôi sống chung với người khác mà. Từ cấp 3, lên đại học tôi chưa bao giờ ở chung với ai đâu, cũng không ở lại trường."
Đương nhiên Thời Tiên biết, Lục Diên Trì không ở lại trường, hơn nữa tuổi, trải nghiệm về chuyện tình cảm cũng rất đơn giản. Anh cũng chưa bao giờ sống chung với bất kỳ cô gái nào.
Vẫn... còn là một sinh viên đơn thuần, sạch sẽ.
Dưới phỏng đoán như vậy, Thời Tiên cười nhạt, quay đầu nhìn Lục Diên Trì, khàn giọng nói: "Người đầu tiên sống chung với anh trong đời này là tôi, đúng thật tôi rất vinh hạnh."
Lục Diên Trì nhìn thấy cậu cười, có hơi hoảng hốt.
Tính cách Thời Tiên thiên về lạnh lùng, cậu rất ít cười, mà một khi cậu cười lên lại có vẻ đẹp trai chết người, phóng túng khó tả, rất tự tin, lại mang chút dục vọng hư hỏng, ám chỉ rất rõ ràng: "Là tôi hiểu sai rồi."
Rõ ràng suy nghĩ rất xấu xa, thế mà nói ra khỏi miệng lại vô cùng đứng đắn nghiêm túc.
Ánh mắt Lục Diên Trì sáng quắc mà nhìn chằm chằm vào cậu, trong đầu anh giờ chỉ toàn suy nghĩ: "Đại mỹ nhân đang nghĩ xấu xa bậy bạ gì đây? Mình muốn biết quá đi mất! Nếu mình có thể biến thành con giun trong bụng người đẹp thì tốt biết mấy!"
Thời Tiên cũng đi vào phòng mình, chào tạm biệt một lần nữa với Lục Diên Trì: "Tắm rửa rồi đi ngủ thôi."
Lục Diên Trì bị câu nói này trêu chọc tới tâm can ngứa ngáy nhưng cũng chỉ đành chào tạm biệt: "Ừm, cậu cũng ngủ sớm đi."
Thời Tiên sửa sang lại hành lí của mình một chút, lúc này mới đi vào nhà vệ sinh tắm rửa gội đầu thay quần áo rồi lại về phòng ngủ.
Bây giờ mới hơn 11 giờ một chút, không phải là thời gian Thời Tiên đi ngủ. Bình thường cậu hay thức đến gần 12 giờ khuya, chủ yếu là học hành tới 11h40, rồi lại dành thêm 10 phút viết nhật ký ghi lại những chuyện xảy ra trong ngày, tốn thêm 10 phút nghịch điện thoại nữa.
Thời Tiên dựa theo tiết tấu vốn có, ngồi vào bàn học.
Vậy nên, lúc Lục Diên Trì qua đây gõ cửa thì phát hiện Thời Tiên đang học.
Cảm giác này, biết nói thế nào đây!!
Vừa khiếp sợ vừa khâm phục, đồng thời còn chết lặng nữa.
Đêm nay đại mỹ nhân vừa xem phòng vừa chuyển nhà, mời khách, đi hát, còn cả uống rượu nữa.
Về nhà rồi còn không lên giường nghỉ ngơi mà còn ngồi vào bàn học được.
Sức tập trung này không phải là trâu bò bình thường đâu.
Trước giờ Lục Diên Trì vẫn biết mấy học bá trong trường đều rất "cuốn", bây giờ anh được tiếp xúc với một người trong số họ, một sinh viên nghệ thuật chỉ biết nhìn người đẹp như anh còn bị "cuốn" tới khóc luôn rồi.
Năm nhất Thời Tiên ở ký túc xá trong trường nguyên một năm, sớm đã quen với lối sống của thẳng nam chẳng có chút riêng tư nào rồi. Nếu không phải lo lắng bản thân nửa đêm thần trí không tỉnh táo mà làm ra chuyện gì đó với Lục Diên Trì, có khi tối đến đi ngủ không đóng cửa cũng chẳng phải chuyện gì lạ. Vậy nên, khi nghe thấy tiếng gõ cửa cốc cốc, cậu chẳng thèm nâng mắt, chỉ cất cao giọng: "Vào đi."
Lục Diên Trì khiếp sợ một lúc với việc nửa đêm rồi mà mỹ nhân vẫn đang học bài, đi qua cứ nhìn chằm chằm người ta.
Người đẹp vừa mới rửa mặt xong, trên người đang mặc đồ ở nhà, áo thun màu nâu, quần đùi đen, tứ chi nhỏ dài cứ lõa lồ trong không khí.
Chân cậu rất đẹp, thon dài thẳng tắp, trắng nõn mượt mà, còn trắng hơn cả cẩm thạch, không chút tì vết nào.
Hơn nữa, mặt Thời Tiên cũng rất trắng, nhưng chân và mặt vẫn có chút khác nhau, hiển nhiên là do mùa hè không biết giữ gìn nên phơi đen đây mà. Còn về chân, có lẽ do cậu thường xuyên mặc quần dài nên chân trắng khác thường.
Bạn có thể tưởng tượng không, một đại mỹ nhân với làn da cực đẹp, vừa cởi quần áo một cái, toàn thân trắng nõn phơi bày ra, chỉ có nốt ruồi nhỏ trên cổ vừa gợi cảm vừa hấp dẫn, khiến người ta muốn hôn, muốn để lại dấu vết trên đó.
Cơ quan của Thời Tiên rất nhạy bén, đương nhiên nhận ra ánh mắt Lục Diên Trì đang nhìn chân cậu. Muốn nhìn thì nhìn thôi, có sao đâu, đẹp thì phải để cho người khác nhìn chứ. Nhưng Thời Tiên vẫn nâng mắt lên, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Lúc này, Lục Diên Trì mới hoàn hồn, dời mắt khỏi chân Thời Tiên, bảo: "Lịch học của cậu đưa tôi đi."
Thời Tiên khó hiểu "hử" một tiếng.
Lục Diên Trì giải thích: "Máy hút bụi có hơi ồn, tôi xem để biết lúc nào nên mở, tránh thời gian cậu ở nhà."
Vốn Thời Tiên định nói từ thứ hai đến thứ sáu cậu đều kín nên anh mở máy lúc nào cũng không sao hết. Hơn nữa, chút âm thanh của máy hút bụi này chẳng ảnh hưởng gì đến tôi cả.
Nhưng mà nếu nói như thế thì khác nào chặt đứt đề tài nói chuyện, không còn đất cho anh diễn nữa, thế là cậu lạnh nhạt nói: "Chờ chút, tôi đi xem thời khóa biểu của mình đã, vừa mới nhận được, còn chưa kịp in ra."
Thời Tiên có thói quen in thời khóa biểu ra.
Thật ra cậu có thể chụp ảnh rồi lưu trong điện thoại, nhưng mở điện thoại vào album tìm ảnh rất mất thời gian, còn chưa kể trên điện thoại có rất nhiều ứng dụng dễ dụ dỗ con người sa đọa.
Thời Tiên không chấp nhận được việc lãng phí thời gian như vậy.
Cậu không thể cứ không danh không tiếng mãi được.
Cậu cũng từng có khoảng thời gian không danh không tiếng, đúng là Lục Diên Trì cũng không có thành kiến gì với cậu cả. Nhưng một Thời Tiên như thế, định sẵn sẽ chẳng thể nào hấp dẫn được tầm mắt Lục Diên Trì.
Lúc này, Lục Diên Trì mới ý thức được Thời Tiên cần in thời khóa biểu ra giấy, thế là bước vào phòng luôn, định cầm điện thoại chụp lại lịch học của cậu.
Trí nhớ Thời Tiên tốt, chẳng mấy chốc đã tìm được thời khóa biểu cậu cần in ra.
Lục Diên Trì cầm điện thoại chụp tách một cái.
Sau đó anh cũng nhận ra được, thời khóa biểu này, Thời Tiên có đưa hay không cũng chẳng phải vấn đề gì lớn.
Từ thứ hai đến thứ sáu, kín tiết.
Kín tiết nghĩa là gì, là mỗi ngày đều học mười tiết kín mít lịch đó.
Điện thoại: "..."
Đúng là "cuốn" quá.
Lục Diên Trì lại nhận thức sâu rộng hơn về độ "cuốn" của mấy học bá này. Nhưng rất nhanh, anh cũng nhận ra trong thời khóa biểu này có rất nhiều tiết hóa học trong đó. Ngoài ra, hình như Thời Tiên cảm thấy hứng thú với y học thì phải, cậu còn đăng kí thêm một lớp bên y khoa nữa.
Lục Diên Trì nhận ra điều gì đó, nói: "Cậu học song song văn bằng hai hóa học à?"
Thờ Tiên lãnh đạm gật đầu: "Đúng thế."
Lục Diên Trì rũ mi nhìn xuống, chạm ngay đỉnh đầu Thời Tiên. Cậu vừa mới gội đầu xong, tóc ngắn đen nhánh vừa dày vừa nhiều, tay Lục Diên Trì xoa một hồi. Không biết đại mỹ nhân dưỡng tóc kiểu gì nhỉ, sờ vào mềm mượt y như vải sa tanh ấy.
Lục Diên Trì kinh hô: "Tôi hâm mộ cậu thật đấy."
Thời Tiên bị người ta vò tóc, khó hiểu: "Hửm?"
Lục Diên Trì lại nói: "Vừa học toán vừa học hóa, thế mà tóc còn dày, lại nhiều thế này nữa."
Thời Tiên biết anh đang chọc cậu. Dù sao thì, trong khoa toán bọn họ vẫn hay trêu nhau, bây giờ đọc "Đại số tuyến tính", "Tích phân, vi phân", "Xác suất thống kê", sau này sẽ đọc "Làm thế nào để trị rụng tóc".
Người giỏi giang, tóc cũng chẳng còn.
Vẻ mặt Thời Tiên lạnh nhạt, đáp: "Bây giờ còn trẻ, thêm vài năm nữa cũng sẽ trọc thôi."
Lục Diên Trì đơ người: "..."
Anh tưởng tượng ra dáng vẻ Thời Tiên khi trọc đầu, chẳng hiểu sao vẫn thấy đẹp một cách tà dị, đành nói: "Năm tháng không thể xóa đi cốt cách người đẹp, cho dù nhóc Thời cậu có trọc đầu, cũng là một 'yêu tăng thịnh thế'."
Thời Tiên bị anh gọi một tiếng "nhóc Thời" thì sửng sốt một giây, lúc này mới đáp: "Mượn lời hay của anh."
Lục Diên Trì có được thời khóa biểu của Thời Tiên rồi cũng nên về. Lúc đi đến cửa phòng, đột nhiên anh nghĩ tới gì, kinh ngạc hỏi: "Đúng rồi, tại sao văn bằng hai của cậu lại học hóa học thế? Tôi cứ nghĩ cậu sẽ chọn công nghệ thông tin cơ."
Chuyên ngành toán học này, rất nhiều học bá trâu bò sẽ chọn là văn bằng chính. Chỉ cần học toán thật giỏi, cho dù sau này không đi trên con đường học thuật kia thì cũng có thể đi làm chuyên viên tài chính.
Hóa học thì không giống thế, nó nổi tiếng là chuyên ngành khó ứng dụng.
Đại học Z thiên về những ngành kĩ thuật, công nghệ thông tin chắc chắn là dư sức, chỉ là cậu không có hứng thú thôi.
Thời Tiên nghe thế, quay đầu lại, nhìn thẳng vào anh rồi cười nhạt, lẳng lặng nói: "Vì để phạm tội không lưu lại bằng chứng."
Tay nắm then cửa của Lục Diên Trì khẽ chững lại.
Đột nhiên anh nhớ ra, Thời Tiên thích tiểu thuyết trinh thám, bản thân cậu còn có chỉ số IQ siêu cao, thiên tài toán học, học thêm văn bằng hai hóa học, còn có hứng thú với y học nữa.
Hơn nữa trong xương cốt còn bộc lộ ra tác phong coi thường luân lý, đạo đức, pháp luật đầy cấm kỵ
Trong đầu Lục Diên Trì tự dưng hiện lên một cụm từ.
Rối loạn nhân cách chống đối xã hội IQ cao.
Lục Diên Trì nâng mí mắt lên, đối diện với Thời Tiên, ánh mắt để lộ sự tìm tòi.
Biểu cảm Thời Tiên rất lạnh lùng, ánh mắt bình tĩnh. Cậu không nói giỡn, cũng không phải cố tình dọa người, mà cậu thực sự nghĩ thế.
Lục Diên Trì ngẩn ra vài giây, chợt bật cười. Đôi mắt hoa đào cứ như chiết ra hoa được, không chút để ý lên tiếng: "Thời Tiên, cậu thông minh như thế, chắc chắn không đi tới bước đường kia đâu."
Giọng Thời Tiên lạnh băng: "Tôi sẽ cố hết sức."
Lúc này, Lục Diên trì mới nói một câu: "Chúc ngủ ngon."
Thời Tiên cũng lễ phép đáp lại: "Chúc ngủ ngon."
Lục Diên Trì đóng cửa lại, không nhanh không chậm đi về phòng mình.
Trong ánh sáng chập chờn, đôi mắt đào hoa của anh cứ như chứa muôn vàn vì sao. Anh liếm cánh môi, hứng thú và dục vọng tràn ra theo từng hành động.
Làm sao giờ? Trong nhà anh mới có một mỹ nhân điên cuồng.
Sợ hãi sao? Run rẩy sao?
Không hề.
Ngược lại, Lục Diên Trì có chút mong chờ với cuộc sống bình thản sắp bị người phá vỡ.