Hôm sau, như thường lệ, Thời Tiên thức dậy lúc sáu giờ. Cậu nhẹ nhàng bước qua Lục Diên Trì vẫn còn nằm trên giường, xuống giường rồi đi vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân.
Đánh răng, rửa mặt, chải tóc, thay quần áo. Khi cậu bước ra khỏi phòng tắm, đồng hồ mới chỉ sáu giờ mười lăm. Thế nhưng điều bất ngờ là Lục Diên Trì đã dậy, chỉnh trang xong xuôi, đang ngồi chờ cậu trong phòng khách.
Thời Tiên hơi ngẩn người. Cậu vốn nghĩ rằng, khi Lục Diên Trì đưa chìa khóa tiệm đàn cho mình tối qua, đó là dấu hiệu rằng cậu phải tự đến tiệm đàn tự luyện mỗi sáng. Không ngờ tới Lục Diên Trì lại dậy sớm để đi cùng cậu như vậy.
Lục Diên Trì khoác một chiếc ba lô trên vai, ánh mắt đào hoa cong cong khi nhìn thấy Thời Tiên. Anh mở miệng, giọng nói có chút uể oải: "Sững sờ làm gì? Đi tự học cùng tôi chứ sao nữa!"
Thời Tiên khựng lại một giây, rồi chớp mắt, mí mắt hơi cụp xuống, khóe môi thấp thoáng nụ cười nhẹ. Cậu nhanh chóng cầm lấy ba lô, bước theo Lục Diên Trì ra cửa, cùng nhau đến tiệm đàn để tự học buổi sáng.
Tối qua, Lục Diên Trì chợt nhận ra vị trí của mình trong lòng đại mỹ nhân không sánh nổi với việc học, lại càng không thể so với người mà Thời Tiên yêu thầm – một bạch phú mỹ. Điều này khó tránh khỏi anh có chút emo* đấy. Nhưng sau một giấc ngủ, tâm trạng anh đã khá lên. Nghĩ lại thì mấy chuyện vụn vặt này đáng để mình phải ủ rũ hay sao?
Thời Tiên năm nay đã là sinh viên năm hai, mười tám mười chín tuổi, vừa đẹp trai vừa học giỏi, nhưng lại chưa từng yêu ai, chỉ lặng lẽ ôm một mối tình thầm lặng. Ai nhìn vào mà chẳng khen ngợi cậu sạch sẽ và thuần khiết?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT