Vào ngày đính hôn, trời còn chưa sáng mà Cao Phúc Sinh đã chạy sang nhà em ba của mình báo danh.
Ông ấy mặc một chiếc áo bông màu xanh lam, dưới chân đi giày giải phóng, tóc chải bóng mượt, sạch bong.
“Tú Lan à, em xem bộ đồ này của anh thế nào, chắc không đến nỗi mất mặt đâu nhỉ”
Cao Phúc Sinh tươi cười rạng rỡ. Ông ấy thực sự không ngờ có ngày mình lại được đến nhà Phó chủ tịch huyện ăn cơm, mà còn là đi với vị thế của thông gia nhà người ta nữa. Chỉ cần nghĩ đến là thấy vui rồi.
Bảo sao Tú Lan thương Thanh Miêu Nhi đến thế, con bé này đúng là giúp cho cả gia đình nở mày nở mặt mà.
Cao Tú Lan giữ vẻ mặt nghiêm nghị: “Cũng được, không làm mất mặt Thanh Miêu Nhi nhà ta. Nhưng anh à, sau này anh phải quan tâm đến con bé nhiều hơn đấy. Nó đang giúp anh nở mày nở mặt đó. Nhà mình nghèo, sau này nó có được nhà chồng coi trọng hay không còn phải nhờ người làm cậu như anh tốn công lo lắng nhiều rồi.”
Tốn công lo lắng cái gì chứ, chẳng phải cũng chỉ là lấy đồ ra thôi sao. Trong thời buổi này, ai có nhiều đồ thì người đó mới có bản lĩnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play