Là một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối mắc chứng lười kinh niên, Quý Du cảm thấy mỗi ngày có thể nằm dài trên giường mà sống thật sự quá sướng! Như thường lệ, cậu mở quang não của mình ra—đúng là đồ dùng tiện lợi không gì sánh bằng.

Lại vào chợ mạng lướt xem hôm nay nên mua gì đây? Dù sao đại ca cũng đã nói chỉ cần hắn không ra ngoài gây chuyện thì muốn làm gì cũng được. Thật là, hắn lười như vậy thì có thể ra ngoài gây chuyện kiểu gì chứ? Không, phải nói là làm sao hắn có thể ra ngoài được đây?

A... Đúng rồi, trong nhà hết trái cây rồi. Haiz, cứ ăn mãi mấy loại trái cây này thật chán ngấy. Bao giờ viện nghiên cứu khoa học mới nghiên cứu ra loại trái cây nào mới mẻ hơn đây? Có khi nào nên nhắc nhở nhị ca bảo bọn họ làm việc chăm chỉ một chút không? Đừng có cầm tiền mà không làm việc! Chậc, bao lâu rồi mà vẫn chưa nghiên cứu ra loại mới, đúng là vô dụng! Hôm nay thử xem mấy cửa hàng khác có gì mới không vậy.

Quý Du lần lượt xem qua từng cửa hàng nhưng càng xem càng không hài lòng. Aizz, vẫn là mấy loại trái cây quen thuộc, dinh dưỡng và hương vị đều không bằng hàng của viện nghiên cứu. Xem ra vẫn phải mua của viện khoa học thôi?

Cậu đang định thoát khỏi giao diện thì bỗng bị thu hút bởi một cửa hàng ở góc dưới bên phải.

"Cửa Hàng Lâm Gia? Quả nho và bắp? Lạ thật. Ủa? Dinh dưỡng cấp 5? Hương vị cấp 5?? Độ no cấp 5??? Trời ạ! Chuyện này không thể nào có thật!"

Quý Du lập tức nhấn vào cửa hàng và mở khung trò chuyện với chủ tiệm.

【Này! Đồ của ngươi có chỉ số cao như vậy, không phải là hàng giả đấy chứ?!】

【Không đâu thân yêu, tất cả đều do quang não quét dữ liệu. Tuyệt đối là số liệu thật.】

【Không thể nào! Trái cây ở căn cứ gieo trồng của viện khoa học còn chưa đạt được chỉ số tối đa này, ngươi không phải dùng virus sửa dữ liệu đấy chứ?!】

【Hả? Còn có loại virus đó à?】

【Tất nhiên là có!】

【Ờ... Nhưng mà hàng của chúng ta thật sự là số liệu quang não quét ra đấy thân yêu.】

【Thật chứ?】

【Thật mà!】

【Được rồi! Ta mua thử một ít. Mà này? Ngươi chưa niêm yết giá kìa!】

【A? Xin lỗi, ta quên mất.】

【Ngươi không định hét giá trên trời đấy chứ?】

【Không đâu! Xin hãy chờ một lát.】

Quý Du đợi một lúc thì giá được cập nhật. Một chùm nho 50 điểm thông dụng, một trái bắp 30 điểm, giá ngang với hàng của viện khoa học.

【Chậc, đắt thế? Ngươi đã xem giá mấy chỗ khác chưa? Chỗ nào bán giá cao như ngươi đâu!】

【Thân yêu, hàng của ta còn tốt hơn cả viện khoa học đấy! Giá này đã rất hợp lý rồi.】

【Được rồi, mua thử xem sao. Dù sao ta cũng không thiếu tiền.】

【Cảm ơn ^ω^】

Sau khi đặt hàng, chưa đến 20 phút sau, robot giao hàng đã bấm chuông nhà hắn. Xác nhận nhận hàng xong, Quý Du tò mò mở gói, nuốt nước bọt đầy mong chờ.

Hắn lấy ra một chùm nho, bề ngoài khá đẹp, có mùi thơm nhẹ. Hắn đem đi rửa sạch, sau đó tùy tiện hái một quả bỏ vào miệng. Ừm! Ngon! Không tệ chút nào!

Ngay lập tức, hắn mở quang não, tìm đến cửa hàng Cửa Hàng Lâm Gia rồi thẳng tay mua hết sạch số nho và bắp còn lại. Ha, may mà chưa có ai mua! Đồ ngon thế này tất nhiên phải độc chiếm rồi!

Vừa mới tận hưởng cảm giác thoải mái thì chuông cửa vang lên, Quý Du lập tức bật dậy lao đến cửa. Còn chưa kịp chạm vào, cửa đã bị đẩy ra, hai anh trai của hắn—Quý Hồng Vũ và Quý Du Dịch—xách theo kiện hàng đi vào.

"Đại ca, nhị ca, hai người về rồi à"

"A! Chuyển phát nhanh của ta! Mau đưa ta mau đưa ta!"

"Ồ? Gì mà làm em kích động thế?Không phải là..."

"Nhị ca đừng có trêu chọc em!" - Quý Du trừng mắt với Quý Du Dịch rồi nhanh chóng nhận lại gói hàng từ tay Quý Hồng Vũ. Hắn nịnh nọt cười: "Đại ca, mau thử nho mới của em đi! Ngon lắm đó!"

"Chậc, đồ không có lương tâm, chỉ nhớ mỗi đại ca. Lần sau có đồ ngon tuyệt đối không chia cho em." - Quý Du Dịch lầm bầm nhưng vẫn tiện tay lấy một quả nho bỏ vào miệng.

"Nho này mọng nước thật, viện khoa học nghiên cứu ra giống mới à? Hương vị này..."

Giữa chừng, Quý Du Dịch bỗng im bặt, cau mày nhai kỹ hơn rồi ngẩng đầu nhìn Quý Hồng Vũ.

"Sao thế?" - Quý Hồng Vũ thấy biểu cảm lạ của em trai liền dừng bước.

"Đại ca, huynh nếm thử đi, cảm giác này có chút quen thuộc..."

"Hửm?" - Quý Hồng Vũ cũng lấy một quả nho, bóc vỏ rồi cho vào miệng. Ngay khi cắn xuống, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.

"Lão tam, nho này em mua ở đâu?"

"Hả? Một cửa hàng tư nhân nhỏ thôi. Sao vậy?"

"Nho này... có vấn đề."

"Hả?! Có phải ăn vào sẽ gây hại không?!" - Quý Du hốt hoảng.

"Không, em đừng lo, người bình thường ăn vào không sao cả."

"Vậy chẳng lẽ dị năng giả ăn vào có vấn đề?"

"Cũng không hẳn. Chuyện này nói ngắn không được, em cứ nói tên cửa hàng đi. Lão nhị, cậu tra giúp xem cửa hàng này là của ai."

"Được."

Quý Du ngơ ngác đọc tên cửa hàng cho đại ca, sau đó yên lặng nhìn hai anh bận rộn. Còn mình thì đau khổ nhìn số nho và bắp vừa mua bị đại ca tịch thu sạch sẽ... Không còn cách nào khác, hắn đành mở quang não ra... đặt thêm một đợt nữa.

Lời tác giả: Viết chương này rối rắm quá... Giờ thì tôi đã hiểu viết truyện là một việc khó đến mức nào. Thật sự bội phục các tác giả lớn!

____

Tui cũng bội phục mấy bà có thể edit cả trăm chương kia quá trời mệt ch.ết tuii><(';ω;`)


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play