Lúc ta ra đời, Mạnh gia đã là Hầu tước. Trong mắt người ngoài, đây là gia tộc tôn quý, nhưng khi đó phụ thân ta vì muốn nuôi quân riêng, lại muốn kiến thiết Việt Châu, đã hao tốn một khoản khổng lồ. Về sau ta chinh chiến bốn phương, đến biên ải đóng quân, dù nay đã là Công chúa, nhưng chưa từng thực sự hưởng thụ phú quý tột đỉnh của nhân gian.
Lần này phụ hoàng hạ lệnh cấm túc, ngược lại lại khiến ta được thảnh thơi.
Mỗi ngày ăn no ngủ kỹ, luyện tập thương pháp, đọc sách, viết chữ, hoặc ra hồ câu cá. Cơ thể đã căng thẳng suốt bao năm chinh chiến cuối cùng cũng được thả lỏng, ta từ đó tìm được chút thú vui, thậm chí còn có cảm giác không muốn quay lại triều chính nữa.
Chỉ là, nhớ lại những năm trước từng khinh thường quan viên Đại Dận đắm chìm trong phú quý, nay ta cũng vì xa hoa mà mềm lòng, liền cảm thấy mặt nóng bừng. Ta vẫn tự nhận mình có tâm trí vững vàng, vậy mà đứng trước vinh hoa cũng có lúc luyến tiếc, huống hồ là những kẻ chỉ biết hưởng lạc kia?
Thanh niên mà Hứa Tín Chi đưa tới – Thanh Khê, quả thực là một thiếu niên tốt.
Sau khi về phủ công chúa, ta bận rộn triều chính nên không để ý đến hắn. Hắn ở đây gần hai năm, hoàn toàn rũ bỏ dáng vẻ phong trần vất vả vì chiến loạn ngày trước. Thanh Khê vốn đã đẹp tựa minh châu, khoác lên người lụa là gấm vóc, càng thêm phần xuất trần thoát tục.
Hắn còn biết ca hát, lúc nhàn rỗi ta sẽ nghe hắn gảy đàn ngâm khúc, từng ngón tay lướt trên dây tỳ bà, khiến người ta không khỏi rung động.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play