Bên ngoài, tiếng bước chân hỗn loạn dần dần xa khuất, Lạc Yến khẽ mở miệng hỏi: “Khương thiếu hiệp, chúng ta không ra ngoài sao?”
Giọng thiếu niên vang lên, thoáng chút lúng túng nói: “… Tạm thời, ra không được.”
Lạc Yến ngẩn ra: “Ừm… Là ra không được cái nghĩa trang này, hay là… ra không được cái tủ này?”
Khi thốt ra hai chữ “cái tủ”, nàng cảm thấy có phần buồn cười, nào có chuyện chứ.
Nào ngờ giữa mày Khương Tịch Châu khẽ giật, hắn vội rút bàn tay đang dán trên cửa tủ về, ho khẽ một tiếng nói: “… Tủ.”
Hắn cũng không rõ vì sao, từ khi bước vào nơi này, linh lực trong cơ thể như giao tranh dữ dội, cảm giác xương cốt bị xé rách càng thêm rõ rệt. Vừa rồi hắn định nghỉ ngơi để bình ổn hai luồng linh lực trong người, nhưng thời gian không đủ. Lúc phong kín tủ, hắn đã nghịch dòng khí trong cơ thể mà dùng linh lực, giờ phút này lại nhất thời không thu hồi lại được.
Đuôi mày Lạc Yến khẽ động, rõ ràng có chút bất ngờ: “… Là tình trạng giống lần trước sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play