“Không thuộc về ta?” Hoành Diễm lặp lại lời Khương Tịch Châu, giọng đều đều: “Ngươi nhìn nhầm rồi.”
Khương Tịch Châu liếc mắt đánh giá Hoành Diễm một lượt, rồi thong thả nói: “Xem ra ngươi, con cá yêu này, sống cũng không mấy thoải mái.”
Nghe giọng điệu ấy, Lạc Yến bỗng thấy quen quen. Dù lời Hoành Diễm không chút gợn sóng, lạnh như băng tuyết, nàng vẫn nhận ra đây không phải cách nói chuyện với kẻ thù. Không giống lúc Tiêu Nương thốt câu “Đã lâu không gặp” với nàng, khiến da đầu nàng tê dại.
Bọn họ… hóa ra quen biết nhau. Lòng Lạc Yến thoáng rối bời, hồi lâu mới định thần lại. Nàng đưa mắt nhìn qua lại giữa ba người: Tiêu Nương, Hoành Diễm, rồi Khương Tịch Châu. Khương Tịch Châu dùng giọng điệu thẳng thắn như vậy với Hoành Diễm, chắc hẳn hai người không lạ gì nhau.
Tiêu Nương thích Hoành Diễm, chuyện này đã rõ như ban ngày. Vậy việc Khương Tịch Châu từng đâm nàng một kiếm, khiến nàng ta căm hận muốn giết hắn… có phải giống như “nước lũ cuốn miếu Long Vương*” không đây?
*Thông thường, Long Vương được coi là người kiểm soát nước, nhưng trong trường hợp này, nước lũ lại cuốn trôi cả miếu thờ của chính vị thần đó, tạo nên sự nghịch lý.
“Tốt nhất là ta nhầm thật.” Nghe Hoành Diễm đáp, Khương Tịch Châu híp mắt, ánh nhìn thoáng ý sâu xa, liếc về phía nữ tử đứng sau hắn: “Hay là bị ai ép buộc, vậy thì xấu hổ lắm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT