Tại Thiên Môn Kiếm Tông, mây dày cuồn cuộn thành từng tầng trên đỉnh núi. Giữa ba tòa tháp xanh, vị trí phân ranh giới với Nhược Thủy vốn là Khán Tinh Đài giờ đây đã trống rỗng. Khán Tinh Đài đã hoàn toàn biến mất và chìm sâu vào Nhược Thủy Cảnh. Những vết nứt trên bề mặt Nhược Thủy Cảnh vẫn đang lan rộng từng chút, mơ hồ có dấu hiệu tan vỡ bất cứ lúc nào.
Bên dưới lớp chắn là những tiếng gào thét sắc nhọn ngày càng lớn, như thể tùy lúc có thể phá tan lớp rào chắn mong manh rồi lao thẳng vào nhân gian.
Dưới chân tháp xanh, cây cầu nối liền giữa các dãy núi không ngừng lay lắt trong gió và chao đảo dữ dội. Một nhóm tu sĩ đứng vây quanh nhìn lại từ xa, trong lòng nơm nớp lo sợ cây cầu sẽ sụp ngay xuống.
Hạ Uyên dẫn đầu nhóm người không ngừng rót linh lực vào Nhược Thủy Cảnh. Sau nhiều ngày tiêu hao, gương mặt mỗi người đều lộ vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn cố sức vá lại những vết nứt nhằm kìm hãm yêu long.
Sùng Vân trưởng lão chống gậy, vội vã bước đến bên Hạ Uyên. Trong cơn gió lạnh cuồng loạn, dáng vẻ trang nghiêm của ông bị thổi đến có phần chật vật. Ông khom người hành lễ: “Sư huynh, đã bảy ngày rồi! Sao Tố Hồi Linh vẫn không có động tĩnh? Ngày ấy, chúng ta rõ ràng đã tận mắt trông thấy ánh sáng trở lại Tố Hồi Linh, mang theo cả Đèn Dẫn Hồn. Vậy sao đến giờ này nó vẫn im lặng?”
Hạ Uyên thở dài, tay vẫn tiếp tục rót linh lực vào Nhược Thủy Cảnh, ông nói: “Nguyên do là vì linh tâm vẫn chưa trở về hoàn toàn.”
“Mọi người có nghe tin tức gì về Tiểu Trần và Lạc Yến không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT