Nàng cứng người, nghiêng đầu nhìn về phía Tây Bắc. Trong sương mù dày đặc, hai bóng dáng một cao một thấp từ xa tiến lại gần, dần dần hiện rõ. Họ như bước đi trong đất trũng, chân sâu chân cạn. Người cao cúi đầu, vai lộ ra một đoạn chuôi kiếm.

Nhìn thoáng qua tưởng như có nhiều người hơn. Lạc Yến như bị đóng đinh tại chỗ. Từ bụi cỏ vang lên một tràng cười trầm thấp: “Thì ra là vậy, hắn là kẻ nói lắp sao?”

“…”

Sau tiếng sột soạt, bụi cỏ trở lại yên tĩnh.

Lục Thập Lục đỡ Khương Tịch Châu bước tới. Thấy nàng, Lục Thập Lục mừng rỡ: “Ngươi ở đây! Thật tốt quá!”

Khương Tịch Châu đặt tay lên vai Lục Thập Lục. Vì dáng người cao lớn, hắn hơi khom lưng. Tóc trên trán bị gió thổi rối, che khuất phần nào đôi mày. Nhưng ấn tượng hắn mang lại vẫn là sự sạch sẽ, lưu loát như giọt sương trên cành tùng, lạnh lẽo mà trong trẻo.

Áo trắng trên ngực hắn loang lổ vết máu đỏ tươi, chưa khô hẳn. Tay phải buông thõng bên người, như vô lực.

Lạc Yến nhấp môi nhìn họ, giọng trầm thấp: “Thực xin lỗi, ta nên dùng lá bùa chính xác hơn chút.”

Thấy vết thương của Khương Tịch Châu, lòng nàng thắt lại: “Khương thiếu hiệp, ta xin lỗi…”

Nghe giọng nàng, Khương Tịch Châu khẽ nhướn mi, chậm rãi ngẩng đầu. Đôi mắt như chứa đựng bầu trời sao giữa đêm, vừa đen vừa sáng. Hắn nhìn Lạc Yến, cân nhắc ý nghĩa lời nàng nói.

Là thật sự áy náy vì dùng bùa không tốt, hay vì vết thương trên người hắn mà chột dạ?

Ánh mắt nàng trong veo như hồ nước thấy đáy, liếc một cái là nhìn thấu. Hôm nay nàng không né tránh ánh nhìn của hắn, cứ thế nhấp môi nhìn lại.

Thật sự thẳng thắn vậy sao?

Lục Thập Lục nghe Lạc Yến nói vậy, cũng áy náy theo: “Ta muốn, muốn cảm ơn, ngươi và Khương, Khương thiếu hiệp! Cứu ta!”

Nói chính ra, chuyện này do hắn mà ra. Với Lạc Yến và Khương Tịch Châu, hoàn toàn là tai bay vạ gió.

Nhưng vừa nói xong, hắn thấy thiếu nữ mảnh mai run vai, nước mắt rơi từng giọt lớn, hàng mi treo đầy lệ trong suốt…

Lục Thập Lục trợn tròn mắt. Hắn chưa từng thấy nữ hài khóc, lập tức luống cuống: “Lạc, Lạc cô nương…”

Khóc? Khương Tịch Châu khó hiểu, hàng mi dày khẽ nhíu lại gần như không nhận ra.

Mặt thiếu nữ dính máu và bùn, tóc mái trên trán ướt mồ hôi dính chặt, dây cột tóc lỏng lẻo buộc mớ tóc đen hỗn loạn. Bộ dạng chật vật này như viên bánh trôi gạo nếp lăn vài vòng dưới đất.

Hắn bất đắc dĩ, nhẹ giọng: “Khóc gì chứ? Ta không trách ngươi.”

Ai ngờ, câu này không những không an ủi được nàng, mà còn khiến nàng khóc dữ hơn.

Thiếu nữ nghẹn ngào lắc đầu, đôi mắt hạnh tròn ướt át, như chịu ủy khuất lớn lao: “Ta không muốn khóc, ta chỉ là sợ…”

Tay trái nàng lau nước mắt không chút quan tâm hình tượng, tay phải chỉ vào bụi cỏ vừa nãy: “Ở đó! Chính chỗ đó, có một con yêu quái, nó bắt chước giọng Lục thiếu hiệp gọi ta…”

Khương Tịch Châu nghe xong, hàng mi dài khẽ động, khóe miệng nhịn không được nhếch lên một nụ cười: “Trốn trong núi sâu, đa phần không phải yêu quái lợi hại. Không cần phải sợ.”

Người khác thì thôi, nàng từng dũng cảm giết Minh Không, vậy mà giờ lại sợ thế này, thật khó mà tưởng tượng.

Lục Thập Lục nghe xong, chính khí ngút trời, nhìn Lạc Yến: “Lạc cô nương! Ngươi, ngươi đỡ, Khương thiếu hiệp, ta đi xem, xem!”

Hắn theo thói quen định rút kiếm, rồi chợt nhớ kiếm còn trên thuyền. Khương Tịch Châu đứng thẳng, lấy từ trong ngực hai lá bùa đưa cho hắn: “Thanh Hỏa Phù, biết dùng không?”

Lục Thập Lục nhìn Khương Tịch Châu, ánh mắt thêm vài phần sùng bái: “Biết.”

Phù văn ở thế giới này đều công khai, như dữ liệu cơ sở, không có gì bí mật. Độ mạnh yếu tùy vào linh lực người vẽ rót vào, càng hào phóng càng lợi hại. Tất nhiên, không thể loại trừ những người tự sáng tạo hoặc cải tiến phù văn, sức mạnh của chúng khó đánh giá. Nhưng người như vậy rất hiếm, có thể bỏ qua.

Lục Thập Lục rời đi. Lạc Yến chỉnh lại cảm xúc, bước qua thay vị trí hắn, đỡ tay trái Khương Tịch Châu lên vai mình.

Giọng Khương Tịch Châu vang lên trên đầu nàng: “Thôi.”

Hắn đứng thẳng, rút tay khỏi tay nàng, lười biếng đặt lên vai nàng: “Như vậy là được.”

Lạc Yến nhỏ người, chẳng cao hơn vai hắn bao nhiêu. Đỡ hắn như vậy chẳng khác nào bắt nạt nàng. Dù hắn quả thật có chút ý đó.

Lạc Yến: “… Được.”

Chỉ lát sau, Lục Thập Lục trở lại: “Ta tìm, cái gì cũng, không thấy. Bên kia bụi, bụi cỏ, bị đè nghiêng, một mảng lớn…”

Hắn mở tay, một mảnh vảy đen nằm trong lòng bàn tay, trơn bóng, hình giọt nước, cỡ một quả sơn trà.

“Cái này…” Lạc Yến nhíu mày: “Không phải vảy rắn chứ…”

Khương Tịch Châu chậm rãi: “Có thể lắm.”

Lúc này sương mù đã tan. Khương Tịch Châu thấy phía trước có khói trắng bốc lên, dấu hiệu của dân cư. Hắn nói với hai người: “Đi thôi, đi hỏi xem đây là đâu.”

– –

Dưới chân núi là một vùng trũng nhỏ, chỉ vài hộ gia đình, nhà nào cũng dựng lan can nuôi dê.

Đúng giờ đẹp, mặt trời chưa gay gắt, ánh nắng ấm áp chiếu lên ruộng ngô, gió mát lành.

Nhà Diệp a bà nuôi 33 con dê, một con dê cái bị dắt dưới gốc cây. Diệp a bà cầm chiếc bát ngồi xổm bên cạnh, khéo léo vắt sữa. Nhà có ba vị khách trẻ tuổi, bà ấy muốn dùng sữa dê tươi chiêu đãi họ.

Chẳng bao lâu, bà xách một bát sữa dê đứng dậy.

Trong sân đốt một đống lửa nhỏ. Thiếu niên áo xám ôm củi vừa chẻ, xếp gọn bên cạnh, sẵn sàng thêm vào. Bên cạnh hắn là tiểu cô nương áo xám trắng, ôm một con dê con, thần thái thẫn thờ.

Thiếu niên bên cạnh nói: “Lạc cô nương, rìu…”

Lạc Yến hoàn hồn, gật đầu: “Được.”

Đưa rìu cho Lục Thập Lục, Lạc Yến vuốt đầu dê con từng chút. Nó thoải mái nép vào lòng nàng, mắt cong cong, lại ngủ.

Vùng trũng này bốn phía là sườn núi, chim hót líu lo. Ngoài giao thông đi lại, mọi thứ đều tốt. Họ vừa xuống núi liền gặp Diệp a bà. Bà bảo nơi này gọi là Tùng Đài Sơn, cách Lâm Châu Thành khoảng năm mươi dặm.

Lục Thập Lục không biết ngự kiếm. Khương Tịch Châu bị thương, tự phong linh mạch ba ngày, không dùng được linh lực. May mắn, ngày kia con trai Diệp a bà sẽ lên Lâm Châu Thành bán sữa dê, xe lừa nhà họ có thể chở họ một đoạn. Khương Tịch Châu đưa bà một thỏi bạc, do đó họ cứ thế ở lại đây.

Diệp a bà đến bên đống lửa, đặt giá sắt lên, bỏ nồi đã rửa lên trên, đổ một gáo nước trong bắt đầu nấu sữa dê.

Lạc Yến hỏi: “Diệp a bà, có gì cần ta giúp không?”

Diệp a bà cười lắc đầu: “Không cần, chờ ta nấu xong sữa dê là được. Lục tiểu ca, đủ rồi. Đừng chẻ củi nữa… Vất vả cho ngươi rồi, ngồi nghỉ đi.”

“Đồ ăn trên bàn thiếu chút nữa là do hai người các ngươi làm đấy.”

Dưới gốc cây trong sân có một bàn, trên đó sáu món ăn nóng hổi, vừa xào xong.

Lục Thập Lục được khen, má đỏ bừng, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Diệp a bà. Lạc Yến cười cười, thực ra nàng chỉ rửa rau thôi.

Nước trong nồi sôi ùng ục, Diệp a bà đổ sữa dê tươi vào, dùng muỗng gỗ khuấy đều.

Lúc này, một tráng hán khiêng bó củi bước vào. Hắn có làn da ngăm, mặc áo cộc xám, lộ cánh tay cơ bắp rắn chắc.

Hắn là Diệp Tứ, con trai Diệp a bà. Hai mẹ con nương tựa nhau mà sống.

Diệp Tứ vừa vào đã lớn tiếng: “A nương, ta về rồi!”

Diệp a bà gật đầu, nhìn sau lưng hắn, kỳ lạ hỏi: “Sao chỉ có mình ngươi? Tiểu Khương đâu?”

Diệp Tứ đặt củi cạnh tường: “Ở phía sau.”

Thấy Khương Tịch Châu dính máu, Diệp a bà bảo Diệp Tứ dẫn hắn đến nhà hàng xóm xem. Nhà đó có một tiên sinh trị thương.

“Tiểu Khương! Đến đâu rồi?” Diệp Tứ gào lên. Một giọng chậm rãi đáp: “Đã tới.”

Vừa dứt lời, một thiếu niên dáng cao bước vào. Hắn mặc áo vải thô xám đậm, trên mặt nổi vài nốt tàn nhang nhỏ, nhưng phối với gương mặt tuấn tú tái nhợt… rõ là một quý công tử nghèo túng. Lạc Yến nhịn không được nhìn thêm vài lần.

Quả nhiên, thần thái khí chất thế nào dựa rât nhiều vào khuôn mặt.

Diệp a bà dùng chén sứ lớn múc sữa dê đặt lên bàn, lại gọi hai người ngồi xuống, cầm chén chia sữa dê.

Bữa cơm này khá phong phú: có thịt, rau, cơm gạo thơm, và một chén sữa dê!

Lạc Yến ngửi mùi đồ ăn, nước miếng suýt chảy. Tay cầm đũa nhắm đến món măng tây xào thịt. Măng tây giòn chắc chắn ngon!

Nhà Diệp a bà lâu rồi không náo nhiệt thế này. Nhìn ba người, bà như thấy cảnh sau này bên các cháu, lòng vui vẻ.

“Mọi người ăn đi! Nhà ta không có gì đặc biệt, hy vọng các ngươi đừng chê.”

Không khí trên bàn rất tốt. Lạc Yến toại nguyện gắp một miếng măng tây, nhưng miếng đầu tiên phải thử cơm trước. Cơm thơm ngọt thật sự.

Ngay khi nàng cúi đầu định ăn, trong đầu đột nhiên vang lên một giọng:

“Xin ký chủ chú ý, hai ngày thích nghi đã qua. Chế độ đồng cam cộng khổ chính thức khởi động.”

Lúc này nàng mới giật mình nhớ ra, hôm nay là ngày thứ ba.

Ánh mắt vô thức nhìn Khương Tịch Châu.

Hắn yên tĩnh uống sữa dê, động tác chậm rãi, tao nhã, như không có chuyện gì.

Hôm nay hắn còn cười được. Với vết thương bất ngờ trên người, hắn dường như không để tâm, không truy cứu, không nghi ngờ nàng. Chắc hẳn là người tâm tính rộng rãi!

Với một vai ác như hắn, dù không ngọt ngào trọn vẹn, ít nhất cũng năm phần ngọt!

Nghĩ vậy, nàng đưa miếng cơm vào miệng, vui vẻ nghênh đón thử thách mới.

Cơm chưa xuống dạ dày, mắt Lạc Yến đã đỏ hoe: “Khụ…”

“Khụ khụ khụ…”

Một trận ho dữ dội trào ra từ cổ họng không thể kìm được. Vai nàng run lên, tay suýt làm rơi đũa xuống đất.

Một bàn tay khớp xương rõ ràng cầm đũa của nàng đặt lên bàn: “Nghẹn họng à?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play