“Không cần lau đâu,” Lạc Yến mím môi, nghiêm túc nói: “Thay đôi tất khác là được, bẩn rồi lau không sạch đâu.”
Dứt lời, nàng ở ngay trước mặt Khương Tịch Châu thản nhiên cởi đôi tất dơ vừa dẫm bùn, thay vào đôi mới. Vừa mang xong, nàng lại khoanh chân ngồi trên giường, ngẩng mặt lên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Khương Tịch Châu, khẽ chỉ về phía cửa, nhỏ giọng: “Khương Tịch Châu, có thể phiền chàng qua đó lấy đôi giày của ta qua đây không?”
Lúc nãy không để ý, giờ hắn mới phát hiện, đôi giày của nàng đang nằm lẻ loi gần cửa. Thậm chí, một chiếc còn bị kẹt ở khe cửa. Nếu hắn đến muộn thêm một chút, e là đôi giày đã bị đẩy ra ngoài mất rồi.
Ánh mắt thiếu niên thoáng hiện một tia ngỡ ngàng. Lạc Yến nghiêm trang giải thích: “Ta vừa rồi nhớ chàng quá! Hắn lại cố tình không cần đồ của ta. Với lại… thứ ta có, hắn cũng có. Thế nên ta nghĩ thử đem giày cho hắn. Giày của con gái, chắc chắn hắn không có đâu mà.”
Nghe lời giải thích này, đôi mắt thiếu niên khẽ gợn sóng, thoáng hiện ý cười.
Nàng cũng mím môi cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết: “Thật sự linh nghiệm đấy! Vừa cởi giày xong thì chàng liền đến ngay với ta!”
“Ừ.” Khương Tịch Châu khẽ nhếch khóe môi, nhưng đuôi mày vẫn rũ xuống: “Lần sau nhớ đừng cởi nữa, kẻo bệnh nặng thêm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT