Phương Tri Hành ngồi bên ghế phụ, nói: “Lái đến ga tàu điện ngầm cho tôi xuống là được.”
Cậu nói suốt cả một buổi trưa, cà phê càng uống càng khát, giờ giọng đã hơi khàn khàn.
Chung Tư Viễn nói: “Nước trong hộp tay vịn, tự lấy đi.”
“Ừm.” Phương Tri Hành lấy một chai nước lọc ra, ừng ực uống hết non nửa chai, rồi mới lau miệng hỏi: “Anh uống không?”
Hải Thành đã bắt đầu lên đèn, Chung Tư Viễn bỏ kính đen xuống, lắc đầu nói: “Không uống.”
Trên đường quay về bầu không khí đã thoải mái hơn được một chút, có lẽ vì vừa mới gặp Nam Nhạn, nên trông Phương Tri Hành rất vui, cậu là kiểu người nếu hưng phấn thì sẽ nói rất nhiều, bèn không nhịn được mà nói chuyện với Chung Tư Viễn: “Trong tưởng tượng của tôi Nam Nhạn sẽ là một người đeo kính gọng đen, nuôi tóc thật dài, và phải ăn mặc rất nghệ thuật nữa chứ, không ngờ lại còn trẻ như vậy.”
Chung Tư Viễn cảm thấy hình tượng mà Phương Tri Hành đang miêu tả hơi quen quen, nghĩ cả buổi mới nhớ ra, đây không phải là dáng vẻ của Trần Hoa đó à? Anh thật sự cạn lời, nên lạnh mặt không đáp lại.
Dường như Phương Tri Hành đã quen với sự lạnh lùng của Chung Tư Viễn rồi, nên vẫn có thể ở bên anh trọn một ngày, suốt ngày cứ tự nói chuyện một mình làm anh giai quay phim cũng phải ngại giùm cho luôn mà. Cậu lấy quyển sổ ghi chép nhỏ của mình ra, nhìn ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ: “Buổi chiều lúc nói chuyện tôi cứ cảm thấy hơi sai sai, tôi có cảm giác mỗi một câu mà Nam Nhạn nói ra đều rất sâu sắc.”
Chung Tư Viễn bật đèn trần xe lên, làm khoang xe bỗng chốc sáng sủa hẳn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play