Không biết là nên cảm thấy may mắn hay là nên khóc, ít nhất người đối diện, cái "Phó Mạc Ương" này, vẫn có thể hiểu được những gì Trần Lật nói.
Trần Lật do dự giơ tay lên, giống như trong những lần trước, xoa đầu hắn: "Anh bỏ em ra đi, được không?"
Phó Mạc Ương nhìn chằm chằm vào cậu, suy nghĩ một lúc, cuối cùng chân thành... lắc đầu.
"Không được."
Sau đó, hắn ôm chặt Trần Lật, giống như đứa trẻ khó khăn lắm mới bắt được món đồ chơi mình thích, không muốn buông tay. Tay còn lại thì giơ lên, định đội chiếc khăn đỏ lên đầu cậu .
Trần Lật chợt thấy mắt mình tối sầm lại, không nhìn thấy gì nữa, nhưng lại cảm nhận được sức mạnh của người đàn ông ôm mình, dường như muốn nắm lấy hắn và siết chặt đến mức muốn hòa vào trong cơ thể mình.
Trước đây, Phó Mạc Ương đôi khi cũng lộ ra sự cuồng tín khiến cậu sợ hãi, nhưng chưa bao giờ dùng lực mạnh mẽ như vậy. Người ôm hắn bây giờ, dù có vẻ ngoài giống hệt, nhưng lại như một con thú hoang hành động theo bản năng mà không có chút lý trí.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play