Sáng hôm sau, khi Trần Lật thức dậy, cậu phát hiện trên người có thêm một chiếc chăn lông mềm mịn, sờ vào thấy chất lượng rất tốt. 
Cậu thường tự trêu mình rằng bản thân không có số hưởng nhưng lại có bệnh của thiếu gia, vì da rất nhạy cảm, tiếp xúc với loại vải lông như vậy rất dễ đỏ lên, nhưng cảm giác của chiếc chăn này lại vô cùng tốt, sờ vào đã biết là chất liệu rất quý. 
Trần Lật không đoán ra đó là lông gì, cậu lại sờ thêm hai lần, sau đó mới gấp gọn lại đặt lên ghế. 
Khi bước ra khỏi xe buýt, cậu thấy Phó Mạc Ương vừa chạy từ đằng xa tới, mồ hôi làm tóc hắn ướt nhẹp, những sợi tóc đen buông xuống khiến khuôn mặt kiêu ngạo của hắn thêm phần mềm mại, nhưng chỉ là chút ít thôi, khi đôi mắt màu bạc lạnh lùng quét qua, vẫn khiến người ta cảm thấy sợ hãi từ tận sâu trong lòng, cảm giác này không khác gì bị một con dã thú lớn săn mồi. 
Trần Lật hơi ngẩn người, đây là lần đầu tiên cậu thấy Phó Mạc Ương trong bộ dạng này, rõ ràng chỉ là một chiếc áo ba lỗ đen, thêm vào đó là đường nét cơ bắp mượt mà cùng bờ vai rộng và eo thon, nhưng trên người hắn lại toát lên vẻ quyến rũ đặc biệt. 
Thì ra hắn có thói quen tập thể dục buổi sáng, chẳng trách mỗi lần tỉnh dậy đều không thấy hắn đâu. 
Nghĩ nghĩ, Trần Lật bỗng nhận ra có điều gì đó không ổn: "Anh đã đi đâu? Bên ngoài rất nguy hiểm." 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play