Úy Nam đứng lên muốn đi vào phòng an ủi mẹ nhưng bị Úy Nho Thanh giữ lại. Ông thở dài nói: “Nếu con đi vào thì mẹ con sẽ càng khổ sở hơn, hãy để bà ấy một mình, chỉ trong chốc lát bà ấy sẽ ổn thôi. Nam Nam, con nghĩ như thế nào về chuyện này?”
Bởi vì đã sớm chấp nhận sự thật, nên mặc dù đau buồn nhưng Úy Nam là người đầu tiên lấy lại tinh thần.
Nghe câu hỏi của ba ba, cô liền an ủi: “Chuyện này vẫn chưa chắc chắn nên hai người cũng đừng quá khó chịu. Hoặc đây cũng chỉ là do con suy nghĩ miên man mà thôi. Hơn nữa, mặc dù con quay lại đó thì vẫn còn có thể trở về, đúng không? Lần này con có thể trở về chứng tỏ về sau vẫn có thể như vậy. Cùng lắm thì trước hết ba mẹ cứ xem như con đến nơi khác học tập.”
Nói đến đây cô liền im lặng. Chuyện này sao có thể giống với đi học được cơ chứ?
Úy Nho Thanh không trả lời, đặt tay con gái vào lòng bàn tay mình, chậm rãi vuốt ve. Trong đầu ông lại đang nghĩ đến giấc mộng mà Úy Nam đã miêu tả rồi lặng lẽ thở dài.
Nếu đã không thể thay đổi vậy thì chỉ có thể dũng cảm đối mặt với nó.
Ông gật đầu, tiếp lời con gái: “Con nói cũng đúng, cứ xem như con đến nơi khác học tập. Năm nay con cũng đã hai mươi tuổi, trước đây vẫn luôn ở bên cạnh cha mẹ, như vậy rất khó có thể trưởng thành. Bây giờ xem như tự cho bản thân cơ hội tự lập.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT