“Tiểu Nam, lúc trước khi mua nhà, bác cả đã vỗ ngực nói bác ấy sẽ ra tiền, nói là muốn để bà nội sống thoải mái một chút, đây là chuyện mà người con trai cả như bác ấy nên làm! Chuyện này mọi người đều biết, đó là tấm lòng hiếu thảo của bác cả. Vì sao chuyện này thốt ra từ miệng em lại biến thành nhà chị thiếu nợ bác cả?”
Thời điểm nói hết câu cuối cùng, đôi mắt tròn to của Úy Tĩnh phủ kín một tầng hơi nước, tựa hồ như cô ta đang cố gắng kiềm nén không để nước mắt chảy ra.
Nhưng giọng nói dường như mang theo tiếng nức nở, như sắp bật khóc, khiến mọi người nhìn một cái liền nhịn không được sinh ra lòng thương tiếc.
Nhưng Úy Nam hoàn toàn không bị đả động, ngược lại cô cảm thấy toàn thân nổi cả da gà.
Cô vươn tay chà xát cánh tay, chán ghét ngả người ra sau, hận không thể cách xa người phụ nữ thêm chút nữa.
Sau đó cô lên tiếng hỏi: “Vậy là cô thừa nhận căn nhà kia là do ba tôi bỏ tiền ra mua? Không trả tiền cũng được, các người có thể trả lại căn nhà kia cho tôi. Ba tôi bỏ tiền ra mua nhà nên hiển nhiên quyền sở hữu căn nhà phải thuộc về ông ấy. Hiện tại ba tôi đã qua đời, tôi và em gái chính là người thừa kế căn nhà đó.“
“Lúc trước, ông ấy đồng ý để các người sống trong căn nhà đó là bởi vì tôi không ở nhà. Hiện tại, tôi đã trở về, nếu tôi cần thì tự nhiên các người phải trả lại căn nhà đó cho tôi. Về phần ba tôi đã nói những gì thì tôi không biết, nếu các người cảm thấy ủy khuất thì xuống dưới tìm ông ấy mà hỏi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play