Khi có người ngoài ở đó, tất cả biểu hiện của Sầm Tử Bạch đều giống như một người bình thường, thậm chí còn vui vẻ và lạc quan hơn so với Cam Đường, người luôn im lặng và ít nói. Trên đường về làng, thỉnh thoảng gã còn có thể trò chuyện vài câu với người dân đang mang vẻ mặt lo lắng. Trong khi đó, Cam Đường lại có ánh mắt vô hồn, thần sắc hoảng hốt, tay cầm đèn pin siết chặt đến mức cơ bắp đau nhức.
Vẻ ngoài này của cậu khiến người dân trong làng nhiều lần không nhịn được quay đầu lại nhìn, trong lòng không khỏi nghi ngờ: Cháu trai của bà Trương này sao trông có vẻ tinh thần không ổn định lắm...
So sánh như vậy, cảm giác kinh hãi mà Cam Đường từng cảm nhận được từ Sầm Tử Bạch, cùng với những hình ảnh cậu nhìn thấy, dường như chỉ là một ảo ảnh hư vô.
Thực ra, ngay cả bản thân Cam Đường cũng rất hy vọng rằng tất cả chỉ là ảo tưởng.
Chỉ tiếc rằng, đến lúc này cậu đã không thể tiếp tục tự lừa dối bản thân được nữa. Trên đường về làng, rõ ràng cậu đã cố tình đi chậm lại, đi ở phía sau cùng.
Nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được một cảm giác bị theo dõi mãnh liệt.
Ánh mắt nhớp nháp, ẩm ướt như một chiếc lưỡi ướt át, vẫn luôn bám lấy vai và ngực cậu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT