Tuyết bay trắng trời như đồi cây bông vào mùa thu, gió lớn quấn lấy tuyết mịn rơi xuống như mưa. Khi chân đạp trên tuyết rồi nhấc lên sẽ để lại một cái hố sâu ngập quá đầu gối. Giữa băng tuyết trắng xóa, tất cả những sắc màu khác đều bị vùi lấp đi, chỉ lại một màu trắng bát ngát mênh mông.
Xích trên cổ tay Ôn Tu Viễn va vào nhau chan chát. Tiếng xích sắt va đập vào nhau vang vọng trên đồng tuyết mênh mông, trong không gian bao la yên tĩnh có càng giác âm thanh như ngân dài hơn. Trên người hắn mặc chiếc áo choàng thêu hạc trắng, phản chiếu màu sắc như sắc của đồng tuyết, và cũng đều bị giam cầm ở ngọn núi này.
“Sư tôn, ta lạnh quá”, Ôn Tu Viễn rụt vai, dính sát rạt vào bên người An Hòa Dật.
Tư Qua Tỏa của Duyên Sinh Tông hạn chế linh lực của tu sĩ, khiến cho tu sĩ nào bị phạt đeo loại khóa này sẽ chẳng khác gì người thường. An Hòa Dật nghĩ mãi, cuối cùng lấy từ trong linh giới ra chiếc áo choàng thêu hạc mà năm xưa sư huynh gửi cho y từ vạn dặm xa xôi cho hắn mặc, là vật dụng dùng để giữ ấm. Ngay cả ở nơi lạnh giá khắc nghiệt thì người mặc áo này vẫn có thể hoạt động bình thường.
“Áo này không có tác dụng à?” An Hòa Dật vươn tay vuốt nhẹ mặt vải trơn nhẵn mềm mại.
“Chỉ đỡ một xíu, vẫn lạnh quá.” Nói xong, Ôn Tu Viễn lại dính sát hơn vào người An Hòa Dật.
Thấy bộ dạng không chịu nổi lạnh giá của đồ đệ, An Hòa Dật bắt đầu lo lắng. Cũng không biết đồ đệ sẽ phải ở trên núi bao lâu, trông thế này, không biết hắn có chịu nổi không nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT