Ngay hôm sau, lúc Ôn Tu Viễn nhận được áo bông in hoa và thanh kiếm xấu xí của sư tôn, lòng hắn đã chẳng còn gợn chút sóng gió nào. Tối qua trước khi đi ngủ, hắn đã dành thời gian đâu đó khoảng một chung trà để chấp nhận xu hương tổn thương lẫn nhau của sư đồ bọn họ, sau đó rất vui vẻ chuẩn bị tâm lý cho bản thân.
“Sư tôn, người thấy con mặc bộ này đẹp không?”Thanh niên đối diện mặc chiếc áo đỏ thẫm xoay một vòng chẳng có vẻ áp lực gì. Áo bông phồng to, cho dù người tu chân không cảm thấy lạnh thì nhìn bộ đồ này cũng thấy lạnh theo.
An Hòa Dật nghiêm mặt như bị liệt cơ mặt, gật đầu một cái, sau đó lướt mắt qua chỗ khác không thèm nhìn hắn.
Thanh kiếm cong vẹo của lão Vương trông như chạm khắc một đường núi chín khúc quanh mười tám khúc co đặc thù, hắn là đã đem tình yêu đất đai núi đồi của mình đặt vào trong đó khi rèn nó. Kết hợp với trang phục tuyệt diệu của chủ nhân, không thể không cảm thán rằng người lên màu thật là biết cách phối.
Ôn Tu Viễn cầm kiếm trong tay, chém mạnh một nhát, nhưng ban đầu An Hòa Dật không cảm nhận được gì.
Cho tới khi có tiếng ‘Rắc rắc’ vang lên, kiếm gãy.
Ôn Tu Viễn cũng kiếm chém trúng khúc quanh, lưỡi kiếm gãy thành hai đoạn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play