Khi An Hòa Dật tỉnh dậy thì phát hiện xung quanh rất lộn xộn. Rừng trúc vốn rậm rạp xanh tươi giờ chỉ còn là bãi đất trống với thân trúc nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Trong khi đó, đồ đệ của y đang nằm ngủ đến là thoải mái trên một tảng đá không biết chuyển từ chỗ nào tới.
Mới một đêm thôi mà, trời đất đảo lộn hết rồi hả?
Trong lúc mơ màng, Ôn Tu Viễn cảm nhận được một tia sát khí, sốt ruột mở bừng mắt, đối diện với hắn là vẻ mặt u ám của An Hòa Dật. Y đeo một chiếc mặt nạ quỷ, một đôi mắt lạnh lùng, quả thật là khung cảnh ám ảnh nhất Tu Chân giới.
Ôn Tu Viễn nhìn theo ánh mắt của y, trông thấy mấy cây trúc chất đống đầy đất, hắn lập tức hiểu ngay, nghiêm trang nói, “Mấy cái này không phải do con làm. Tất cả đều là do sư tôn hôm qua uống say dùng kiếm chém hết đó.”
Ánh mắt An Hòa Dật không hề dao động, dường như không tin lời hắn nói.
“Vết chặt của rìu bổ củi với vết kiếm chém không giống nhau, không tin thì sư tôn xem đi.” Ôn Tu Viễn kiên quyết không đội cái nồi này. Hôm qua hắn chỉ vừa kịp lẻn khỏi đội ngũ cao thủ ăn uống, hôm nay đã bị một kiếm của sư tôn đánh vỡ mộng, tự nhiên lại gánh cái mác thiên tài trên lưng.
An Hòa Dật đi rất chậm, từng bước dẫm lên cỏ không phát ra tiếng động. Có điều bước mãi chưa thấy đến nơi, không biết đã tỉnh rượu hẳn chưa. Ôn Tu Viễn ở phía sau lưng y ngáp một cái, nheo mắt.
Thân trúc ngổn ngang trên đất quả thật có vết chém của kiếm khí sắc bén. An Hòa Dật nhẹ nhàng vuốt ve kiếm trong tay, trong mắt nhuốm một tia ấm áp, dịu dàng như nắng xuân.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT