Dịch: Ndmot99
Vệ Tương bật cười khúc khích, không đợi Dung Thừa Uyên đáp vâng, nàng đã lắc đầu: “Không được đâu bệ hạ.”
Sở Nguyên Dục mở mắt nhìn nàng: “Tại sao?”
Vệ Tương ngừng cười, dịu dàng nói: “Thần thiếp chỉ thấy hơi ấm ức nên mới buột miệng than thở thôi, mới đó bệ hạ đã muốn trừng phạt nàng ta, như vậy chẳng phải thần thiếp đang tố cáo sau lưng người khác sao? Sau này thần thiếp làm gì còn mặt mũi sống nữa?”
Sở Nguyên Dục lại nhắm mắt, thở dài: “Hôm đó Hoàng bảo lâm đúng là quá đáng, hoàn toàn không liên quan tới nàng. Hơn nữa hôm đó nàng ta được ra ngoài chỉ vì hoàng hậu sinh, nếu không nàng ta vẫn phải đóng cửa tự kiểm điểm. Vậy mà nàng ta vẫn còn ăn nói như vậy, chứng tỏ những ngày qua nàng ta chưa từng thật sự hối lỗi.”
Nói rồi, hắn đưa tay vuốt ve má Vệ Tương, “Dù không vì nàng, cũng không đến lượt nàng ta bàn luận chuyện này trước mặt trẫm. Nhưng nếu nàng đã lo lắng…”
Hắn suy nghĩ một lúc, đổi giọng ra lệnh cho Dung Thừa Uyên: “Việc này ngươi tạm nhớ lấy, đợi ba ngày nữa hãy truyền chỉ đưa Hoàng bảo lâm về cung.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT