Dịch: Ndmot99
Sở Nguyên Dục nhìn mà không đành lòng, nhưng nghĩ Vệ Tương đang bệnh, cuối cùng hắn không nói gì cả.
Hắn tựa vào đầu giường, dù Vệ Tương ăn rất chậm, hắn vẫn tươi cười ngắm nhìn nàng.
Nàng không ngờ hắn lại kiên nhẫn đến thế, lúc đầu có hơi xấu hổ, cố chịu đựng cơn đau ở cổ họng, cố gắng ăn thật nhanh, nhưng dần dần nàng không còn bận tâm nữa.
Sau khi húp vài muỗng canh làm ấm cổ họng, nàng vô thức ăn thêm. Hắn chỉ bảo nàng ăn nửa bán nhưng ngờ đâu nàng lại ăn cho đến khi chạm đáy.
Thấy nàng ăn uống ngon miệng, Sở Nguyên Dục vui vẻ mỉm cười, cao giọng gọi: “Trương Vi Lễ.”
Trương Vi Lễ vội chạy vào, Sở Nguyên Dục liếc gã, gã liền hiểu ý đến gần.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT