Dịch: Ndmot99
Quỳnh Phương vội chạy đến, thấy Vệ Tương muốn ngồi dậy, Quỳnh Phương vội đỡ nàng, sau đó lót thêm cái gối sau lưng.
Vệ Tương thật sự đã kiệt sức, ngay cả ngồi cũng thở hổn hển. Quỳnh Phương nhìn mà đau lòng, vừa hay Liêm Tiêm bưng canh gừng tới, Quỳnh Phương vội nhận lấy: “Thuốc ngự y kê còn đau nấu, nương tử uống chén canh gừng đường đỏ trước đi.”
Nói rồi, Quỳnh Phương ngồi xuống bên giường, đút Vệ Tương uống.
Vệ Tương đang lo lắng hoang mang, thấy để Quỳnh Phương đút thì quá chậm, đưa tay ra: “Uống canh gừng phải uống nhân lúc còn nóng mới có hiệu quả, để ta tự uống.”
Quỳnh Phương do dự một giây rồi nghe lời nàng. Vệ Tương sờ chén, thấy không nóng, lập tức ngửa đầu một hơi uống cạn.
Quỳnh Phương đưa chén không cho Liêm Tiêm, ,sau đứng dậy chỉnh lại áo ngủ cho nàng, thở dài: “Nương tử liều mạng quá rồi! Nước trong hồ Thái Dịch rất nặng, lại đóng băng, muốn cứu rất khó, nhỡ xảy ra sai sót nào thì phải làm sao đây. Ngay cả chưởng ấn cũng thấy sốc.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT