Chuyển ngữ: Ndmot99
Vệ Tương ra hiệu cho cung nhân lui xuống hết, rồi nhìn hoàng đế, ánh mắt đưa tình, nhưng lời nói thì vẫn rất bình thường: "Thái phi đúng là rất yêu thương chiêu viện tỷ tỷ. Lần này đến Tế Nguyệt Đài tuy đường xa mệt mỏi, nhưng tâm trạng bà ấy lại rất tốt. Thần thiếp ngày ngày đi thăm hỏi, lúc nào cũng nghe tỷ tỷ nói gần đây thái phi ăn uống ngon miệng hơn, uống thuốc cũng không còn than đắng nữa. Hôm qua Vân Nghi đòi thả diều, thần thiếp lo việc nô đùa ở đạo quán không tiện nên đi hỏi ý thái phi, không ngờ thái phi chẳng những đã đồng ý mà còn chơi với bọn trẻ một lúc, chơi mệt rồi lại cùng nhau ăn bánh. Thần thiếp đã lâu rồi mới thấy thái phi như vậy."
Lời nàng nói vừa như trò chuyện phiếm, lại vừa như tấu trình. Khi nãy hoàng đế nói mình đến để thăm thái phi, nên nàng nói vậy vốn chẳng sai, nhưng đồng thời nàng biết điều hắn thật sự muốn nghe chắc chắn không phải mấy lời này.
Cũng chính vì biết hắn chẳng để tâm đến chuyện mình đang nói nên nàng mới cố tình chỉ nói những điều này. Việc này không hợp ý hắn, chỉ khiến hắn thêm bứt rứt khó chịu.
Hắn khẽ cười: "Vậy thì tốt. Mẫu phi bệnh lâu ngày, nếu có chuyển biến tốt thì không chỉ trong cung, ngay cả văn võ bá quan cũng thở phào nhẹ nhõm."
Hắn vẫn kiên nhẫn nói theo ý nàng, nhưng lời chưa dứt, cánh tay ôm eo nàng đã siết chặt hơn, ánh mắt nhìn nàng không rời: "Mẫu phi và chiêu viện đều tốt, còn nàng thì sao?"
Vệ Tương nở nụ cười chân thành: "Thái phi mạnh khỏe, thần thiếp còn mong gì hơn."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT