Chuyển ngữ: Ndmot99
Có một khoảnh khắc, Vệ Tương nhìn Diệp quý nhân mà nhớ đến Duyệt tần, không khỏi thấy nực cười. Nàng thầm nghĩ duyên phận giữa người và người đúng là có số định sẵn, trước đây hoàng hậu có Duyệt tần đứng ra gánh tiếng nhơ thay, nay nàng ta lại nâng đỡ Diệp quý nhân, rõ ràng là muốn đi đúng con đường của Duyệt tần.
Có điều sau này nhiều bí mật được lật tẩy, mọi người mới thấy Duyệt tần vốn có tâm cơ sâu xa, thủ đoạn tàn độc, sự ngông cuồng bề ngoài chẳng qua chỉ là chiêu che mắt. Không biết Diệp quý nhân trước mặt này có giống vậy không.
Vệ Tương khẽ cười, làm như không nghe ra điều Diệp quý nhân ám chỉ, nhẹ nhàng nói: “Hoàng hậu nương nương chủ trương tiết kiệm, các cung nhân vì sợ khiến bề trên không vui nên hành xử cẩn thận quá mức là điều không khó tránh khỏi, họ chưa hẳn đã nghĩ nhiều như quý nhân nghĩ đâu, quý nhân không cần phải nhạy cảm như vậy.”
Diệp quý nhân nhìn chằm chằm Vệ Tương, đợi nàng nói xong, nàng ta khẽ cười, đứng dậy khom người hành lễ: “Thần phi nương nương nói rất đúng, là thần thiếp quá lo lắng cho danh tiếng cho hoàng hậu nương nương mà sinh nghi quá độ. Vẫn là thần phi xuất thân từ Vĩnh Hạng biết thương xót cung nhân nhất, thần thiếp xin được học hỏi.”
Mẫn chiêu viện nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, nghiêm giọng nói: “Quý nhân cẩn trọng lời nói!”
Vệ Tương lại không hề tức giận, thái độ vẫn ôn hòa: “Lúc là cung nhân, bổn cung cũng chưa hiểu những điều này. Nhưng bệ hạ luôn nghĩ nghĩ đến lê dân bá tánh, dù từ nhỏ sống trong giàu sang vẫn chưa từng quên nỗi khổ của thiên hạ. Bổn cung thường ở bên cạnh ngài ấy, dù không học rộng tài cao bằng nhưng cũng hiểu được vài đạo lý.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play