Chuyển ngữ: Ndmot99
Vệ Tương thờ ơ nhếch môi: “To gan ư? Nếu không có chưởng ấn, ta đây không biết đã chết bao nhiêu lần rồi, không biết ơn chưởng ấn mới là to gan đấy.”
Dung Thừa Uyên nhíu mày, cảm thấy nàng nói có phần hơi quá. Bởi vì gã quá rõ bản lĩnh của nàng. Người như nàng trước sau gì đều có cách để tự sống sót, hơn nữa cũng sẽ luôn có người sẵn lòng giúp đỡ nàng, không nhất thiết phải có gã.
Vả lại, gã không thích việc nàng đối tốt với mình chỉ vì "nhớ ơn".
Thật ra, gã luôn biết rõ ý đồ của nàng, nhưng việc nàng nói thẳng như vậy lại là chuyện khác.
Nhưng ngay sau đó, cái cảm giác quen thuộc vừa xuất hiện không lâu lại dâng lên. Gã không kìm được mà nghĩ nàng là người giỏi nắm bắt lòng người, trước mặt hoàng đế chắc chắn sẽ không phạm sai lầm, khiến người khác khó chịu như vậy. Chỉ có trước mặt gã nàng mới như thế là vì gã làm nàng thoải mái hơn.
Vệ Tương thầm quan sát từng thay đổi nhỏ trên nét mặt của Dung Thừa Uyên, thấy gã vẫn căng thẳng, nàng khẽ cười, nhích lại gần hơn, nhón chân, tinh nghịch kề sát mặt vào gã: “Rõ ràng ngày thường hay trêu chọc ta, sao giờ lại trốn tránh vậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT