Dịch: Ndmot99

Cứ như vậy năm ngày trôi qua, kỳ thi ở ngự tiền kết thúc, trong số các cung nữ có hai người bị điều đi nơi khác.

Vệ Tương đương nhiên bình an ở lại, bạn cùng phòng của nàng là Tuyết Nha cũng ở lại, được điều đến hầu trà ở bên điện.

Qua tiếp năm sáu ngày, đông chí tới.

Theo quy định trong cung, đến đông chí cung nhân các nơi đều sẽ có quần áo mùa đông mới. 

Ban đầu khi Vệ Tương làm việc ở Hoán Y Cục, quần áo mùa đông của nàng chỉ được làm bằng một lớp bông lỏng, lớp ngoài và lớp lót bên trong đều là vải lanh thô, nếu mặc sát người sẽ làm trầy xước xa. 

Sau này khi đến Tạo Chung Xử và Hoa Phòng, quần áo mùa đông của nàng vẫn chỉ là một bộ đồ bông mỏng, chẳng qua lớp ngoài và lớp trong đã đổi thành vải mịn mà thôi.

Bây giờ đến ngự tiền, hôm nay nàng nhận được hai bộ đồ mùa đông, một bộ tay dài, một bộ tay ngắn. 

Cả hai đều rất dày, lớp ngoài được làm bằng lụa cao cấp, lớp trong là lụa mịn, cổ áo và cổ tay áo đều được viền lông trắng nhẹ nhàng tạo cảm giác thoải mái hơn.

Ngoài ra, mỗi người còn được hai bộ lông thú, một xấp lụa với hoa văn và màu sắc khác nhau được gửi ngẫu nhiên đến từng phòng. 

Trong phòng của Vệ Tương, nàng được xấp lụa có hoa văn vảy trắng như mặt trăng, còn xấp của Tuyết Nha có hoa văn chim hồng hạc.

Nhìn mỗi người được ban thưởng khác nhau, Vệ Tương cảm thấy hơi lạ nhưng vì cẩn thân, nàng không hấp tấp làm gì khác mà đi hỏi riêng Quỳnh Phương.

Mấy hôm nay nàng và Quỳnh Phương đã thân với nhau hơn, nghe nàng hỏi, Quỳnh Phương cười nói: “Muội đúng là thông minh, cái gì không biết thì đi hỏi. Yên tâm, xấp lụa đó đã cho các muội thì các muội cứ sử dụng đi, có thể mặc trong phòng khi không làm việc hay đi chơi vào những ngày nghỉ đều được.”

"Thì ra là vậy." Vệ Tương khom người cảm ơn Quỳnh Phương, trong đầu lóe lên một suy nghĩ.

Hôm đó giờ Tuất nàng mới vào Tử Thần Điện. Mùa đông đêm đến sớm, lúc này trời đã có trăng sao, cũng sắp tới giờ hoàng đế đi ngủ.

Bình thường vào giờ này, hầu như hoàng đế đều đang đọc tấu chương, những lúc chính sự bận rộn thì hắn không muốn đi ngủ, có khi trì hoãn cả canh giờ mới chịu nghỉ ngơi.

Nhưng hai ngày nay, có thể do trời lạnh hoặc do bận việc triều chính, hoàng đế bỗng thấy đau đầu. 

Ngự y đã tới bắt mạch, nói rằng không sao, chỉ cần cố gắng nghỉ ngơi, đừng quá mệt mỏi.

Vì vậy hai hôm nay sau bữa tối hoàng đế không xem tấu chương nữa mà chỉ đọc sách giải trí.

Mọi người ở ngự tiền đều biết thánh thể đang bất an, ai nấy hầu hạ đều càng thêm cẩn thận, sợ gây tai họa.

Bởi vậy khi Vệ Tương mang trà vào điện, bên trong yên tĩnh đến mức không nghe thấy một tiếng hít thở. 

Nàng ngẩng đầu thì thấy hoàng đế đang ngồi trước bàn, tay trái cầm sách, tay phải ấn huyệt thái dương, khuôn mặt vẫn tuấn tú như vậy nhưng lại tái nhợt.

Nàng bình tĩnh đặt tách trà mới vào tầm tay của hắn, đồng thời lấy tách trà cũ ra.

Không lâu sau, nàng quay lại, lần này nàng thấy hắn đang viết vẽ gì đó nên đi nghiên mực.

Trong lúc nghiên mực, nàng lại chăm chú nhìn hắn. Giống như những lần trước, hắn nhanh chóng phát hiện, nghiêng đầu nhìn lại, nhưng lần này nàng không tránh đi mà ánh mắt cúi xuống nhìn chằm chằm nghiên mực.

Hiếm khi Sở Nguyên Dục nhìn thấy dáng vẻ "phạm tội" của nàng, cười hỏi: “Nhìn gì đấy?”

Vệ Tương xấu hổ mím môi: “Hôm nay nhận được hai bộ lông thú mới, nô tỳ lại nhớ đến bệ hạ gần đây hay đau đầu, có lẽ do trời gió, đang muốn làm mạt ngạch cho bệ hạ nhưng lại không biết cỡ nào cho phù hợp nên muốn nhìn kỹ để ước tính.”

"Ha ha." Sở Nguyên Dục bật cười, đặt cuốn sách xuống, “Nàng cần gì tính toán như vậy? Nàng cứ đi hỏi Dung Thừa Uyên, không được nữa thì đi hỏi Thượng Phục Cục, bọn họ sẽ nói cho nàng biết.”

Nhưng vừa dứt lời, hắn lại thấy nàng theo phản xạ liếc nhìn Dung Thừa Uyên ở đối diện, hai má ửng đỏ như mai nở trong nền tuyết, cúi đầu như hận không thể tìm chỗ chạy trốn ngay.

Sở Nguyên Dục giật mình: “Là trẫm lỡ lời.”

Dung Thừa Uyên vốn giỏi quan sát thánh nhan, lúc này to gan trêu đùa: “Cô nương người ta che giấu tình cảm, không dám nói với người ngoài, bệ hạ hỏi như vậy chẳng khác nào là vạch trần tất cả.”

Sở Nguyên Dục liếc xéo hắn: “Trẫm đã nhận lỗi rồi, ngươi còn không biết im miệng hả, có phải càng muốn làm cô nương người ta khó xử không?”

Hắn còn chưa nói hết câu, Vệ Tương đã vội hành lễ: “Nô tỳ cáo lui!”

Sở Nguyên Dục quay đầu lại nhìn thì nàng đã chạy ra bên ngoài cứ như bỏ trốn.

Sở Nguyên Dục bật cười thành tiếng, hắn biết khi nãy bản thân chọc nàng nhưng vẫn cố tình cao giọng nói: “Ha ha, cô nương người ta có lòng tốt muốn làm đồ cho trẫm, trẫm lại chọc người ta tức giận bỏ đi, đúng là có lỗi.”

Vệ Tương vốn đã lui đến cạnh cửa, đang định bỏ đi, nghe thế lại không nhịn được mà trở về, trừng mắt một cái.

Thấy mỹ nhân tức giận, Sở Nguyên Dục càng cười thoải mái, mỹ nhân lúc này giận đến nỗi mặc kệ lễ nghi cấp bậc, dậm chân bỏ đi.

Vệ Tương giữ nguyên cơn giận này đến cổng ngoại điện.

Tử Thần Điện nằm phía bắc hướng về phía nam, phía nam có tổng cộng năm lối đi. Chính giữa là đường của thiên tử, thái hậu và hoàng hậu, hai con đường bên cạnh dành cho đại thần, võ tướng đi bên phải, văn thần đi bên trái, phi tần và dòng tộc nếu đến Tử Thần Điện cũng đi hai con đường này.

Ngoài cung hai bên mới là đường dành cho cung nhân, hai cánh cổng này tuy hẹp nhất nhưng vẫn có thể cho hai người đi song hành.

Vệ Tương đột nhiên mở cửa khiến thái giám bên ngoài giật mình, đang định mắng cung nhân này quá ngang ngược nhưng khi thấy là nàng, gã vội nuốt lời định nói xuống.

Gió lạnh mùa đông thổi thẳng vào mặt, Vệ Tương hít một hơi thật sâu, bước ra khỏi ngưỡng cửa, đứng yên chốc lát như muốn bình tĩnh lại.

Nàng đứng đó, tưởng chừng thờ ơ nhưng cảm giác vui sướng mãnh liệt ùa về như giọt mực rơi xuống làn nước trong.

Thành công rồi!

Dù hắn có ý hay vô tình nói câu đó, cảm xúc đã được bộc lộ, việc này coi như thành công.

Trong chuyện tình cảm nam và nữ vốn dĩ chỉ khác nhau một chút, hơn nữa hắn là quân tử đương nhiên rụt rè trong chuyện kiểu này, chỉ thể hiện sự thương hoa tiếc ngọc, không muốn bộc lộ ham muốn sâu trong tim.

Nhưng chữ tình một khi đã nảy nở thì sẽ đâm chồi nảy mầm, đến cuối cùng muốn chiếm người đó làm của riêng. 

Nhất là trong những ngày này, nàng đối với hắn như thể "thấy mà không ăn được", một nam nhân trẻ trung đầy sức sống như hắn sao có thể không muốn chứ?

E là trái tim sớm đã bị cào nát rồi!

Hơn nữa hắn là đế vương, mọi thứ trong thiên hạ này đều là của hắn, dù hắn có cố kiềm chế thì đến cuối cùng hắn cũng sẽ lấy thứ mà hắn muốn.

Vệ Tương thở phào, nàng không quay lại bên trong nữa mà về phòng.

Gần đây nàng khá tự do, không phải làm việc đúng thời gian như các cung nhân khác, thế nên thấy nàng về Tuyết Nha không hề kinh ngạc, nàng ấy chào hỏi nàng rồi sắp xếp đồ đạc, sau đó ra ngoài.

Nhưng vừa mở cửa, Tuyết Nha lại vội lùi về, xoay người nói với Vệ Tương: "Trương công công đến chắc là tìm ngươi đấy." Nói rồi, nàng hành lễ với Trương Vi Lễ đứng ngoài hành lang.

Vệ Tương cũng vội ra tiếp đón. Lúc này nàng mới thấy Trương Vi Lễ không tới một mình mà phía sau còn hai thái giám bưng mâm khác.

Ba người một trước hai sau vào phòng, Trương Vi Lễ chỉ vào hai cái mâm, đùa giỡn: “Bệ hạ nói cô nương muốn làm quà tặng bệ hạ, không thể còn để cô nương tốn nguyên liệu nữa, cô nương cứ dùng những thứ này đi.”

Vệ Tương đưa mắt nhìn. Một mâm trong số đó là ngọc bích châu báu để trang trí mạt ngạch, không có gì lạ. 

Nhưng mâm còn lại thì có hơi cường điệu, nào là da thú và sa tanh gấp gọn thành hai chồng nhỏ, nhìn qua thì khoảng bảy tám lớp.

Vệ Tương đương nhiên hiểu ý, nhưng nàng vẫn tươi cười đi qua xem: “Chỉ làm mạt ngạch thôi, cần nhiều đồ như vậy làm gì? Cắt một mảnh là được rồi.”

Trương Vi Lễ giải thích theo động tác của nàng: “Tấm sa tanh này làm mạt ngạch cho bệ hạ là phù hợp nhất, dù sao trong Tử Thần Điện ấm áp, nếu dùng da thú e rằng quá nóng. 

Có điều nếu cô nương muốn làm cho bệ hạ một cái để mang ra ngoài thì da cáo cũng khá hay. Còn về hai bộ lông hồ ly này... Là con thú bệ hạ đích thân săn được trong lễ hội mùa thu năm nay. Ta nghĩ nếu ghép lại với nhau may thành áo choàng, cô nương mặc vào sẽ rất đẹp.”

Vệ Tương cười nghe, nghe xong nàng lại nhìn sang mâm châu báu, cầm miếng dương chi bạch ngọc lên, nói: "Nhờ thợ mài lại miếng ngọc này rồi đính lên mạt ngạch màu bạc là hợp nhất." 

Nói rồi nàng cầm một viên nam hồng khác lên, “Cái này đặt trên da cáo, đen với đỏ, vừa điềm tĩnh vừa khí phách!”

"Đúng vậy." Trương Vi Lễ cười gật đầu, cầm một viên đá quý màu đỏ khác.

Viên đá quý này đã được mài thành hình bầu dục có kích thước bằng quả trứng bồ câu, trong suốt, tuy không nhẹ nhàng cũng có màu đỏ rực.

“Nếu cô nương thích viên bảo thạch này, hay là cắt ra làm đôi, nhờ thợ điêu khắc lại rồi đính lên áo choàng, chắc chắn sẽ tôn lên nước da của cô nương.”

Vệ Tương vui vẻ gật đầu: “Ta nghe công công.”

“Cô nương khách sáo rồi. Chắc là cô nương đang lo chuyện bệ hạ cảm lạnh nên muốn làm mạt ngạch cho bệ hạ trước mới yên tâm. Những chuyện khác hay là để bọn ta sắp xếp với bên Thượng Phục Cục, làm xong sẽ đưa tới cho cô nương có được không?”

"Làm phiền công công." Vệ Tương khom người cảm ơn.

Nàng vốn băn khoăn không biết căn dặn này là của bệ hạ hay Dung Thừa Uyên, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, việc này không quan trọng.

Nếu là của bệ hạ, nàng đương nhiên sẽ nghe theo Trương Vi Lễ, để Thượng Phục Cục nhanh chóng may xong bộ đồ, lấy lòng đế vương. 

Nếu là ý của Dung Thừa Uyên thì Dung Thừa Uyên biết chắc bệ hạ thích nàng mặc như vậy, thế nên không khác gì vế trước cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play