"Đừng đánh, đây là chuyện nhà chúng tôi, không cần mấy người xía vào, tôi là bà ngoại của nó, chẳng lẽ còn không thể quản nó? Đừng nói vừa rồi không đánh nó, dù đánh thật, nhà mấy người chẳng lẽ chưa từng đánh trẻ con?" Bà Lý một bên ngăn cản, một bên biện giải.
Thím Lưu chống eo nói: "Có thể giống nhau sao? Con tôi bị đánh là bởi vì không nghe lời, Thanh Thanh ngoan nhiều hiểu chuyện, huống chi thân thể con bé lại không tốt, tôi thấy chính là bà không thể nhìn con bé sống tốt......"
"Lang bà ngoại! Lang bà ngoại! Lang bà ngoại ăn trẻ con!"
Không biết khi nào, bọn Tiểu Hoa cũng lại đây, chỉ vào bà Lý kêu lên.
Bà Lý bị một đám người lớn nhìn với ánh mắt bất thiện, lại bị nhiều trẻ con như vậy chỉ vào kêu "Lang bà ngoại" mặt đều đen, trong lòng rốt cuộc có điểm hối hận vì tới một chuyến này.
Ở đây có chút hỗn loạn, đại đội trưởng cũng tới, đồng hành còn có mấy cán bộ của Thanh Hà Thượng Loan.
Thời buổi này, đại bộ phận bá tánh vẫn rất thuần phác, biết là bởi vì Hứa Thanh Thanh bọn họ mới có thể nhận lương thực cứu tế, trong lòng chỉ có cảm kích.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play