Đoàn Thanh Thâm cảm thấy tuổi ba mươi mốt có lẽ cũng chẳng có gì đặc biệt.
Giữa tháng Một, họ từ đảo Greenland trở về nước, lại trải qua không biết bao nhiêu chuyến bay, cuối cùng về đến nhà của Lương Nguyện Tỉnh ở Hàng Châu. Sắp Tết rồi, dù nhà không có ai ở nhưng họ vẫn dán câu đối mới và một ít hoa văn lên cửa sổ.
Vấn đề năm nay ăn Tết ở đâu hai người hoàn toàn chưa từng thảo luận. Có lẽ là do một năm vừa rồi trôi qua quá nhanh, khiến họ chẳng kịp cảm nhận. Trước đây khi còn làm việc trong bệnh viện, Đoàn Thanh Thâm xem lịch chủ yếu là để đối chiếu lịch mổ, rồi tìm trong cột "Bác sĩ phẫu thuật và phụ tá" bên dưới xem mình ở cột nào trong hai cột "phụ tá 1, phụ tá 2" phía sau chữ "Bác sĩ phụ trách".
Anh không có cảm nhận gì về thời gian. Tuổi 29 hay 30, với anh đều không quan trọng.
Mà giai đoạn đầu của tuổi 31, cảm giác ấy lại ập đến rất rõ ràng. Vào buổi trưa ngày thứ ba sau khi về Hàng Châu, Lương Nguyện Tỉnh bò mãi cũng không dậy nổi. Đoàn Thanh Thâm đi rửa mặt xong quay về phòng, thấy cậu đã tỉnh, hơn nữa còn đang khó khăn bò trên giường, thế là anh hỏi cậu: "Sao thế này?"
"Chân với eo không dùng được sức, nên không xuống giường được."
"Vậy sao em không gọi anh?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play