Ngư Thải Vi sải bước nhẹ nhàng tiến vào đại điện, chưa kịp định thần đã khẩn trương cúi mình vấn an: “Đệ tử bái kiến sư phụ, kính chúc sư phụ an lành.”
“Vi sư sao có thể an tâm được!” Hoa Thần Chân Quân ném thẳng kinh thư trong tay lên bàn bên cạnh, giận dữ nói: “Con nhóc ngươi đi một chuyến vào bí cảnh là bản lĩnh tăng lên rồi phải không? Dám tát cả sư huynh, đã thế còn chặn luôn truyền âm ngọc giản, định cả sư phụ cũng mặc kệ phải không?”
"Sư phụ, rõ ràng là sư huynh vô lý đánh con trước, con mới đánh trả. Sau đó con về động phủ muốn yên tĩnh một lát nên mới che chắn ngọc giản truyền âm. Ai ngờ vừa thả lỏng liền ngủ thiếp đi, sáng sớm hôm nay mới tỉnh lại. Chắc là do ở bí cảnh quá mệt mỏi, con thật sự không phải cố ý." Ngư Thải Vi nửa thật nửa giả, giải thích một phen.
Hoa Thần Chân Quân sao lại không biết Ngư Thải Vi đang giở trò tâm cơ, chỉ là không muốn so đo với nàng mà thôi. “Đứng dậy đi. Sư huynh của con đã xin lỗi rồi, chuyện này xem như bỏ qua, về sau không được nhắc lại.”
"Đệ tử sẽ không nhắc lại. Con đã nói với họ rồi, về sau đừng có mà tụ lại một chỗ với con, kẻo lại sinh chuyện. Nhưng nếu sư huynh còn dám vu oan cho đệ tử lần nữa, đệ tử sẽ không bỏ qua đâu.” Ngư Thải Vi nũng nịu, vừa như làm nũng vừa đánh tiếng trước với Hoa Thần Chân Quân.
Ánh mắt Hoa Thần Chân Quân chợt ngưng lại. Điều ông lo lắng rốt cuộc đã tới. “Ai, vi sư biết ngay mà. Thôi vậy, dưa hái xanh không ngọt. Vi sư không cầu con cùng bọn họ thân thiết như huynh muội, nhưng cầu con làm việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ càng rồi hẵng làm.”
“Vâng, đệ tử sẽ suy xét rõ ràng rồi mới động thủ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT