Trương sư huynh vừa hạ lệnh, đám đệ tử áo xanh lập tức hành động.

Người thì lượn lờ trong lối đi chằng chịt dây leo, người thì áp sát vách núi xem xét, người thì bay lên đỉnh núi nhìn xuống. Sau một hồi tìm kiếm, chẳng thu hoạch được gì.

Trương sư huynh đi quanh đám dây leo hai vòng, vung tay ra lệnh: "Nhổ hết đám hổ trảo đằng này lên!"

"Đúng vậy! Nếu Hổ Trảo Đằng có điều bất thường, chắc chắn phải tìm hiểu từ nó. Vẫn là Trương sư huynh anh minh!"

Nghe vậy, Trương sư huynh hơi nhếch cằm, hai tay chắp sau lưng, tạo dáng vẻ mà hắn cho là phong độ nhất.

"Là do các ngươi kiến thức hạn hẹp nên không nghĩ ra. Sau này kinh nghiệm phong phú hơn, tự nhiên sẽ hiểu."

"Phải phải phải!" – Mấy đệ tử áo xanh cúi đầu phụ họa, rồi lập tức ra tay nhổ sạch Hổ Trảo Đằng.

Khi từng gốc dây leo bị nhổ lên, thổ linh khí vốn tụ tập dưới đất bắt đầu hỗn loạn, kéo theo cả linh khí trong hang động cũng không còn ôn hòa mà trở nên hung bạo.

Lúc này, trong động, Ngư Thải Vi đang chìm đắm trong tu luyện. Bỗng nàng cảm nhận được dao động bất thường của linh khí trong không khí, liền thu công, mở mắt.

Nàng vừa định tìm hiểu nguyên nhân thì đột nhiên nghe thấy từng tràng tiếng "Ầm ầm!" từ vách đá truyền đến.

"Là ai chạm vào cấm chế trên vách núi? Là dư chấn đấu pháp? Hay có kẻ đã phát hiện ra bí mật của vách đá?"

Tiếng động mỗi lúc một dày đặc, từng đợt nối tiếp nhau, rõ ràng đang có người công kích vách đá. Hơn nữa, không chỉ có một người!

Ngư Thải Vi tin chắc vào sức mạnh của huyết mạch cấm chế. Người bên ngoài muốn dùng sức mạnh phá vỡ là không thể.

Cấm chế không phá được, vách đá tất nhiên cũng chẳng lưu lại dấu vết. Nhưng thế này chẳng phải càng khiến bọn họ nghi ngờ hơn sao? Rất có thể, lúc này trong lòng họ đã mặc định rằng bên trong vách đá có bảo vật, đang hưng phấn chờ đợi.

Thực ra thì, đúng là có bảo vật đấy. Nhưng đã vào túi nàng từ lâu rồi!

Dù vậy, Ngư Thải Vi tuyệt đối không thể để người khác phát hiện ra, cũng không thể mặc kệ để bọn họ tiếp tục công kích vách đá.

Nếu như bên ngoài đã có người, không thể âm thầm rời đi, vậy nàng sẽ đường đường chính chính xuất hiện trước mặt bọn họ!

Dù sao, sơn động hiện tại cũng chỉ là một sơn động bình thường, chẳng lưu lại chút dấu vết nào. Có bị nhìn thấy cũng chẳng sao. Huống hồ, kẻ đến chưa chắc đã có tư cách xông vào động phủ của nàng. Trừ khi bọn họ dám mạnh mẽ xông vào – mà nếu vậy, cũng phải xem kiếm trong tay nàng có đồng ý hay không!

Nghĩ đến đây, Ngư Thải Vi siết chặt Thổ Viên Kiếm trong tay phải, tay trái bấm quyết, trong nháy mắt, cấm chế trên vách đá đột ngột mở ra, tạo thành một cánh cửa vừa đủ cho một người đi qua.

Cùng lúc đó, hai luồng kiếm quang vốn đang chém thẳng xuống vách đá, giờ chẳng còn vật cản, lao thẳng tới trước mặt của nàng!

Ngư Thải Vi giơ kiếm ngang tay, chặn hai đạo kiếm quang, rồi vung kiếm chém tới đám người bên ngoài.

Đám người bên ngoài thấy vách đá đột ngột mở ra rồi đóng lại, một nữ tu trẻ tuổi bước ra, có chút ngây người. Suýt chút nữa họ đã bị kiếm quang đánh trúng. Vẫn là Trương sư huynh phản ứng nhanh nhạy, rút linh kiếm ra đỡ được.

Lúc này, Ngư Thải Vi đã trầm giọng cất lời: "Các ngươi là ai? Vì sao lại tấn công động phủ của ta?"

Nàng đưa kiếm ra sau lưng, đôi mắt phượng trừng to, lên tiếng trước giành thế chủ động.

Mấy đệ tử áo xanh đưa mắt nhìn nhau, đến lúc này mới phát hiện trên người Ngư Thải Vi cũng mặc đạo bào nguyệt nha bạch giống họ. Cả đám lập tức rụt cổ, biến thành câm lặng, vội vã lùi lại vài trượng, đồng loạt hướng ánh mắt cầu cứu về phía Trương sư huynh.

Trương sư huynh liếc qua tay áo của Ngư Thải Vi, trong lòng thầm kêu xui xẻo.Tưởng đâu có bảo vật, ai ngờ lại chọc vào nhân vật không nên chọc..

Tại Quy Nguyên Tông, đệ tử nhập môn đã có địa vị phân biệt rõ ràng. Nói đơn giản, ngũ linh căn là tạp dịch đệ tử, tứ linh căn và tam linh căn là ngoại môn đệ tử, song linh căn và đơn linh căn là nội môn đệ tử.

Ngoài ra, nếu có đệ tử nào được Nguyên Anh chân nhân hoặc Hóa Thần tôn giả thu làm đệ tử, bất kể linh căn ra sao, đều được xem là tinh anh đệ tử, hay còn gọi là chân truyền đệ tử.

Dựa vào cách xưng hô cũng có thể dễ dàng nhận ra: Tạp dịch đệ tử có địa vị thấp nhất, ngoại môn đệ tử cao hơn một bậc, nội môn đệ tử càng có địa vị vững vàng hơn.

Mà chân truyền đệ tử chính là nhóm người có địa vị cao nhất trong tông môn.

Lý do rất đơn giản – số lượng linh căn càng ít, giá trị linh căn càng cao. Tốc độ tu luyện cũng càng nhanh.

Trên con đường tu tiên, họ có thể tiến xa hơn hẳn những kẻ linh căn tạp nham. Ngược lại, người có linh căn nhiều thì giá trị linh căn càng thấp, tốc độ tu hành cũng chậm chạp.

Muốn đột phá cùng một cảnh giới, bọn họ phải trả giá gấp đôi, gấp ba, thậm chí gấp mười lần công sức và thời gian – mà chưa chắc đã có thể theo kịp những thiên tài có thiên phú vượt trội!

Một tu sĩ trên con đường tu luyện, tốc độ tiến cảnh không chỉ phụ thuộc vào linh căn, mà còn bị ảnh hưởng sâu sắc bởi ngộ tính, cơ duyên, thể chất đặc thù. Thậm chí, huyết mạch và thân phận địa vị khác nhau cũng sẽ mang lại hiệu quả tu luyện hoàn toàn khác biệt. Chính vì vậy, cổ ngữ có câu: “Tài, Lữ, Pháp, Địa” – thiếu một thứ cũng khó thành đại đạo.

“Pháp” chính là phương pháp tu luyện, bao gồm tâm pháp và công pháp. Điều này cực kỳ quan trọng – công pháp phù hợp sẽ giúp tu hành tiến triển thần tốc, còn công pháp không hợp sẽ khiến mọi cố gắng chỉ uổng công vô ích.

“Tài” là tài nguyên cần thiết trong quá trình tu đạo, mà linh thạch chính là vật không thể thiếu – bất luận làm gì, ở đâu, đều không thể rời khỏi sự hỗ trợ của linh thạch.

“Lữ” là những đạo hữu có cùng chí hướng trên con đường tu luyện, bao gồm cả sư trưởng dẫn dắt. Ví dụ như hậu duệ của một vị Nguyên Anh lão tổ – dù chỉ là tam linh căn bình thường, nhưng tương lai chắc chắn sẽ tiến xa hơn một tán tu xuất thân hèn mọn dù có đơn linh căn hiếm có.

“Địa” chính là nơi tu luyện. Nơi Động thiên phúc địa và một nơi vùng đất hoang vu, sự khác biệt về tốc độ tu luyện chẳng khác nào trời với vực.

Bất kỳ yếu tố nào trong bốn thứ này vượt trội đều có thể thúc đẩy tốc độ tu hành, giúp con đường tiên lộ tiến xa hơn.

Chính vì thế, thân phận của đệ tử trong tông môn cũng không phải bất biến. Tạp dịch và ngoại môn đệ tử, chỉ cần có thể trúc cơ thành công, sẽ được thăng cấp vào nội môn. Nội môn đệ tử, nếu được Nguyên Anh chân nhân hoặc Hóa Thần tôn giả coi trọng, thu làm môn hạ, lập tức sẽ bước vào hàng ngũ chân truyền đệ tử, thân phận địa vị đều thay đổi một trời một vực.

Từ cấp bậc trúc cơ trở lên, trong tông môn không còn phân chia tạp dịch, ngoại môn hay nội môn, chỉ còn nội môn và chân truyền mà thôi.

Thân phận địa vị bất đồng, đạo bào do tông môn ban phát cũng có sự khác biệt rõ rệt:

Tạp dịch đệ tử mặc đạo bào xám tro.

Ngoại môn đệ tử mặc đạo bào xanh lam.

Nội môn đệ tử cảnh giới Luyện Khí mặc đạo bào nguyệt nha bạch (trắng ánh trăng).

Trúc Cơ đệ tử mặc đạo bào xanh biển.

Kim Đan chân nhân mặc vàng tươi.

Nguyên Anh chân quân mặc bạc sáng.

Hóa Thần chân tôn mặc vàng kim lấp lánh.

Còn những bậc cao hơn sẽ mặc tím thẫm hoặc đen tuyền, thể hiện sự tôn quý chí cực.

Mặc dù chân truyền đệ tử và nội môn đệ tử có đạo bào cùng màu, nhưng tay áo của chân truyền có ba đạo thêu văn rõ ràng – tượng trưng cho thân phận đặc thù.

Trương Thiếu Sơ chỉ là một đệ tử nội môn bình thường, tay áo chỉ có một đạo thêu văn. Nhưng khi hắn liếc thấy trên tay áo của Ngư Thải Vi có ba đạo thêu văn, lập tức hiểu ra thân phận của nàng – chính là chân truyền đệ tử dưới trướng một vị chân quân nào đó.

Dù là vị chân quân nào, cũng không phải kẻ mà hắn có thể đắc tội!

Trương Thiếu Sơ vội vàng cười làm lành: “Tiểu đệ xin bồi tội với sư tỷ, bọn ta vô ý phát hiện Hổ Trảo Đằng có dị trạng nên mới đến điều tra. Không biết phía sau là động phủ của sư tỷ, đã quấy nhiễu đến sư tỷ, mong sư tỷ thứ lỗi.”

Nghe vậy, trong lòng Ngư Thải Vi âm thầm thở phào nhẹ nhõm – thì ra không phải bọn họ phát hiện bí mật trong động.

Nàng lạnh lùng hừ một tiếng: “Ta thấy phong cảnh nơi này không tệ, lại yên tĩnh, nên tiện tay mở một động phủ, dùng làm chỗ nghỉ chân mỗi khi lịch luyện. Vậy mà các ngươi phá hoại cả rồi, ngay cả Hổ Trảo Đằng ta tốn công nuôi dưỡng cũng bị nhổ sạch. Chẳng lẽ chỉ cần một câu xin lỗi là xong chuyện hay sao?”

Trương Thiếu Sơ khom người, giọng điệu càng thêm cung kính: “Xin sư tỷ bớt giận! Sư tỷ có gì sai bảo, bọn ta tuyệt đối không dám chậm trễ!”

Thái độ của đối phương thành khẩn, Ngư Thải Vi xác nhận bọn họ không có ác ý, đồng thời cũng đã đạt được mục đích đưa động phủ ra ngoài ánh sáng, nên không muốn so đo thêm.

Nàng khoát tay, thản nhiên nói: “Thôi được, ta cũng không phải kẻ không biết lý lẽ. Động phủ này ta còn muốn sử dụng, Hổ Trảo Đằng là do ta nuôi dưỡng lâu ngày, coi như có duyên với ta. Các ngươi hãy trồng lại toàn bộ, chăm sóc tốt, ta sẽ không truy cứu chuyện này nữa.”

Trương Thiếu Sơ lập tức ra hiệu cho đám đệ tử ngoại môn áo xanh phía sau. Chúng vội vàng tản ra, cắm cúi trồng lại Hổ Trảo Đằng.

Hắn bước lên, ôm quyền thi lễ: “Tại hạ Trương Thiếu Sơ, không biết sư tỷ xưng hô thế nào? Ngày khác, tại hạ nhất định đích thân đến bồi tội.”

Thái độ lễ độ là vậy, nhưng thực chất Trương Thiếu Sơ đang muốn nhân cơ hội kết giao với Ngư Thải Vi. Nếu có thể lọt vào mắt xanh của Nguyên Anh chân quân, tương lai hắn nhất định tiền đồ vô lượng!

Ngư Thải Vi nghe xong, trong lòng khẽ động – thì ra hắn chính là Trương Thiếu Sơ!

Trong nguyên tác, Trương Thiếu Sơ tuy chỉ có song linh căn Kim – Mộc, địa vị không cao trong đám nội môn đệ tử, nhưng lại có tiếng nói trong giới ngoại môn.

Nhờ một cơ duyên, hắn tiếp nhận nhiệm vụ do Phượng Trường Ca ban phát, hoàn thành xuất sắc và từ đó kết giao với nàng ấy.

Chính Trương Thiếu Sơ là kẻ châm ngòi, khiến mâu thuẫn giữa Ngư Thải Vi và Phượng Trường Ca không ngừng leo thang – cuối cùng dẫn đến kết cục bi thảm của nàng.

Lúc này, ánh mắt Ngư Thải Vi dần lạnh lẽo, nàng tự hỏi liệu Trương Thiếu Sơ đã quen biết Phượng Trường Ca hay chưa.

Nhưng nàng không hề biết rằng – bởi vì lần này không có sự quấy nhiễu của nàng, Phượng Trường Ca đang theo Tang Ly  ra ngoài tu luyện, chưa từng trở về tông môn, càng không có cơ hội phát ra nhiệm vụ, nên Trương Thiếu Sơ vẫn chưa gặp được Phượng Trường Ca.

Trương Thiếu Sơ linh giác nhạy bén, nhận thấy sự thay đổi cảm xúc của Ngư Thải Vi, trong lòng vô cùng khó hiểu. Lần đầu gặp mặt vị sư tỷ này, đúng là có chút hiểu lầm, sư tỷ cũng đã nói không truy cứu, sao nghe thấy tên của hắn, khí tràng lại đột nhiên thay đổi?

Lẽ nào hắn đã đắc tội vị sư tỷ này lúc nào mà không biết?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play