Người đối diện Lữ Mông vốn đang đứng vững thì bỗng ôm ngực khuỵu một gối xuống đất, khóe miệng trào ra máu đen kịt, thoạt nhìn đã biết hắn trúng độc rất nặng, đến mức không thể vận chuyển linh lực.
"Trịnh Vinh... ta từ trước đến nay chưa từng bạc đãi ngươi, không ngờ ngươi lại dám phản bội, còn hạ độc thủ với ta!"
Trịnh Vinh? Chẳng phải là huynh trưởng của Trịnh Thông sao? Người đang đứng nghiêng mình quay đầu lại nên Ngư Thải Vi có thể nhìn kỹ hơn, quả nhiên giữa lông mày của người đó có vài phần tương tự như Trịnh Thông.
Nhưng hình ảnh lại đột ngột chuyển đổi. Trong hình ảnh, Trịnh Vinh chỉ lạnh lùng đứng đó, trong tay tên đó tựa hồ đang khống chế trận kỳ. Ngược lại, Lữ Mông ngửa mặt lên trời cười ha hả, ngón tay chỉ vào kẻ đang quỳ rạp trên đất: "Trịnh Vinh vốn không phải người của ngươi, chẳng qua hắn là tai mắt mà ta an bài bên cạnh ngươi để dò xét. Nào có chuyện phản bội, chỉ trách ngươi quá mức tin người mà thôi!"
Kẻ kia phẫn nộ đến phát run, toàn thân run rẩy kịch liệt, phun ra một ngụm máu, gầm lên: "Lữ Mông! Ta tự nhận không hề phụ lòng ngươi, cớ sao ngươi lại muốn hãm hại ta?"
Lữ Mông cười lạnh thấu xương, vung tay tát mạnh vào mặt kẻ kia, khiến hắn quỵ rạp xuống đất, muốn đứng dậy cũng khó khăn. "Không hề phụ lòng ta? Thật là chuyện buồn cười đến cực điểm! Năm đó nếu không phải vì ngươi cùng ta tranh đoạt linh dược, sao ta lại tổn hao căn cơ, chậm trễ gần năm mươi năm mới kết đan? Năm mươi năm đó! Ta nhìn những kẻ kém cỏi hơn ta lần lượt vượt lên phía trước, ngươi có biết ta hận đến nhường nào không?"
Kẻ nọ cười khổ một tiếng, giọng điệu chua xót: "Viên linh dược kia vốn là vật vô chủ, người đến tranh đoạt đâu chỉ có ngươi và ta? Mọi người đều bằng bản lĩnh của mình mà tranh giành thôi. Sao? Ngươi lại đổ hết tội căn cơ tổn hại lên đầu ta, thật là không thể nói lý!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT