7
Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, điều đầu tiên đập vào mắt là trần nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ. Tôi mất một lúc mới nhận ra rằng đây là căn phòng tôi từng ở chung với Giang Yến.
Chúng tôi đâu phải đang ở khách sạn trong thành phố lân cận? Sao lại trở về nhà?
Tôi sờ vào chỗ giường bên cạnh, đã lạnh ngắt. Ngồi dậy, tôi phát hiện chân tay đau nhức đến mức như rã rời.
Tôi nhìn quanh căn phòng, mọi thứ gần như y hệt ba năm trước, vẫn được trang trí theo sở thích của tôi.
Cố nén cơn đau trên cơ thể, tôi bước xuống giường, nhưng vừa đặt chân xuống sàn, đôi chân mềm nhũn, suýt ngã quỵ.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho cú ngã thì đột nhiên rơi vào vòng tay của Giang Yến.
Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa ly nước cho tôi.
Tôi cũng không khách sáo, sau cả đêm gọi tên anh, cổ họng tôi khản đặc, khó mà nói được nên lời.
“Ra ăn sáng đi, anh làm món sandwich em thích nhất.”
Giọng nói dịu dàng của Giang Yến làm tôi có cảm giác không thực.
Tôi lao vào lòng anh, như ba năm trước mà dụi đầu vào anh, bàn tay anh cứng đờ giữa không trung, ngây người một lát rồi mới ôm tôi chặt lại.
“Yến Yến, ba năm em biến mất, em có biết anh đã sống như thế nào không?”
“Em có biết anh đã tìm em bao lâu không?”
“Em có biết hôm ấy anh ngồi bên ngoài quán cà phê, thoáng thấy một bóng hình rất giống em, nhưng khi lao ra thì người ấy đã biến mất. Anh còn tưởng mình bị ảo giác…”
“Đừng rời xa anh nữa, được không?”
Tôi ngẩng đầu nhìn vào mắt Giang Yến, thật sự có thể thấy quầng thâm trên mắt anh, đôi mắt đỏ ngầu.
Tôi khẽ gật đầu, hôn lên môi anh.
“Em sẽ kể hết những gì em biết cho anh nghe nhé, anh.”
Sau bữa sáng, chúng tôi ngồi tựa vào nhau trên ghế sofa, Giang Yến ôm chặt tôi trong lòng.
Tôi kể lại toàn bộ chuyện giấc mơ, kịch bản và cả hệ thống kỳ lạ đã xuất hiện với Giang Yến.
“Em biết rằng trốn tránh không giải quyết được vấn đề, nhưng em thực sự không muốn thấy anh yêu người khác.”
Giang Yến nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt tôi, dịu dàng nhìn tôi.
“Anh hiểu nỗi lo của em, nhưng tại sao em lại nghĩ rằng anh nhất định sẽ thích nữ chính đó?”
Tôi lắc đầu.
“Đây là kịch bản, là điều không thể thay đổi, và em chỉ là một nhân vật phụ thôi.”
Giang Yến kéo tôi vào lòng, vỗ nhẹ lưng tôi.
“Em có tin anh không? Em không thấy điều này vô lý à?”
Anh nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc.
“Thực ra, đêm em rời đi, anh đã ngồi chờ em ở buổi tiệc sinh nhật. Nhưng em không nghe máy, khiến anh có chút sợ hãi.”
“Khi anh định gọi lại cho em, đột nhiên anh nghe thấy một giọng nói điện tử lạ thoang thoảng.”
8
“Đây là kịch bản đã được định sẵn, cậu không thể thay đổi nó đâu.”
“Ai? Ai đang nói đó?”
“Cậu sẽ yêu nữ chính, đừng cố gắng vô ích nữa, thật là, một người bị lỗi, người kia thì có vẻ bị mất kiểm soát nữa sao?”
“Nữ chính? Lỗi? Mất kiểm soát?”
“Đáng lẽ tôi không nên can thiệp, nhưng thả lỏng một chút chắc không sao đâu? Dù sao tôi cũng thấy cậu và người em trai yêu dấu của cậu mới là một cặp tuyệt vời.”
“Cậu là ai? Cậu đang nói gì vậy?”
“Cậu không cần biết. Nhưng nếu cậu yêu cô gái sắp tới, thì sẽ không bao giờ gặp lại người em trai bé nhỏ của mình nữa đâu~”
“...”
Kể lại đoạn đối thoại ấy, khuôn mặt của Giang Yến lộ rõ vẻ nghi hoặc.
“Rồi sau đó thì sao? Chuyện gì xảy ra tiếp theo?”
Tôi nằm trong lòng anh, nóng lòng hỏi.
“Giọng nói đó lẩm bẩm một hồi rồi biến mất, nhưng ngay sau đó anh đã hiểu cô gái mà giọng nói nhắc đến là ai.”
“Khi anh vừa định ra ngoài tìm em, vừa mở cửa phòng, thì một cô gái tầm tuổi em đã vô tình đâm sầm vào anh. Thật sự trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy như có một thế lực vô hình nào đó đang giữ chân anh lại.”
“Lúc ấy trong đầu anh chỉ nghĩ đến em, muốn đi tìm em, nhưng cứ hễ có ý nghĩ đó, anh lại thấy choáng váng.”
Tôi chợt hiểu ra, đây chính là hình phạt của kịch bản, mỗi khi chống lại kịch bản sẽ bị trừng phạt như vậy.
“Suốt một năm, anh đã tìm kiếm em, nhưng mỗi khi định tự mình đi tìm, cảm giác choáng váng ấy lại quẩn quanh.”
“Đến năm thứ hai, anh đã khắc phục được phần nào cảm giác đó, và bắt đầu tìm kiếm em khắp nơi, nhưng không thể tìm thấy.”
“Năm thứ ba, anh hoàn toàn vượt qua cảm giác ấy, và rồi em đã quay lại.”
Nói xong, Giang Yến càng ôm tôi chặt hơn.
Tôi nghĩ, có lẽ khi người trong kịch bản phản kháng sẽ bị trừng phạt, còn tôi vì đã “thức tỉnh” và trở thành “lỗi” nên không bị ảnh hưởng bởi hình phạt.
Tôi ôm anh thật chặt, không dám tưởng tượng ba năm tôi rời đi, anh đã sống ra sao...
Không chỉ là tinh thần, mà cơ thể anh cũng đã chịu sự giày vò.
“Vậy bây giờ anh còn cảm thấy như vậy nữa không?”
“Lạ thay, từ khi em trở về, cảm giác đó không còn xuất hiện nữa.”
"Vậy là ổn rồi, ổn rồi..."
Dù không biết vì sao mọi chuyện lại như vậy, nhưng tôi chỉ hy vọng Giang Yến không phải chịu đựng thêm nữa.
Khi chúng tôi đang cảm nhận vòng tay của nhau, Giang Yến bất chợt nhìn tôi đầy nghiêm nghị.
“Cho dù là vậy, Yến Yến, em thực sự đành lòng rời xa anh sao?”
“Chỉ để lại hai chữ rồi biến mất, em có biết anh nhớ em đến nhường nào, ba năm qua anh đã đau khổ ra sao không?”
Hơi thở của anh phảng phất bên tai, khiến tôi mềm lòng.
“Nếu anh muốn phạt em thế nào cũng được…”
Giang Yến cười đầy mê hoặc:
“Đó là em nói đấy nhé.”
9
Từ ngày đó, Giang Yến cho người đi theo tôi, danh nghĩa là bảo vệ an toàn, nhưng tôi biết anh chỉ sợ cảnh ba năm trước lại tái diễn.
Anh sẽ đến đón tôi ngay khi tôi tan làm.
Nếu tôi nghỉ ở nhà mà anh phải đi làm, anh sẽ khóa cửa lại.
Trong một ngày nghỉ khác, Giang Yến về nhà và thấy tôi đang nấu ăn trong bếp.
“Yến Yến, em có muốn ở nhà thế này mãi không?”
“Hoặc là đến công ty anh, anh muốn được nhìn thấy em mỗi ngày.”
Tôi quay lại ôm anh.
“Anh thấy sao thì em nghe vậy.”
Tôi chưa bao giờ thấy những hành động của Giang Yến quá đáng. Từ nhỏ đến lớn, tôi đã biết Giang Yến có tính kiểm soát và chiếm hữu rất mạnh, từ nhỏ anh đã thế rồi.
Anh chăm sóc tôi từng li từng tí, hành động nào của anh cũng thấm đẫm vào cuộc sống của tôi.
Anh luôn nghĩ rằng sự kiểm soát của mình là vô hình, và tôi không nhận ra.
Nhưng thực ra tôi biết cả.
Anh xé nát những lá thư tình gửi cho tôi, lén thay cốc của tôi thành cốc đôi với anh, làm gì cũng phải làm cùng tôi, hễ có ai nhìn tôi lâu hơn một chút anh sẽ kéo tôi vào ngõ nhỏ và hôn đến khi tôi mềm nhũn.
Tôi hiểu sự cố chấp và kiểm soát của anh, cũng ngầm đồng ý với tất cả.
Tôi cũng có cảm giác với anh như vậy, nhưng không dám bộc lộ như anh. Khi có ai đó đe dọa vị trí của mình, tôi sẽ rụt lại như một con ốc sên.
Có lẽ đó cũng là lý do tôi đã trốn tránh.
Sau bữa tối, Giang Yến kéo tôi vào phòng tắm.
Chúng tôi ngồi trong bồn tắm lớn, sương mờ bao phủ, tiếng giọt nước rơi vào bồn rõ ràng đến lạ.
“Giang Yến.”
“Ừ?”
“Nếu anh muốn nhốt em lại cũng được, muốn em đổi công ty cũng được, em không có ý kiến.”
“Đây không phải là thỏa hiệp để bù đắp gì cả, mà chỉ vì em thích anh nên em chẳng có ý kiến gì thôi.”
“Nhưng so với ở nhà để anh chăm sóc, em thích làm việc cùng anh hơn, có thể ở bên anh cả ngày.”
Tôi quay lưng lại nên không thấy được biểu cảm của anh, nhưng anh gục đầu vào hõm cổ tôi, vòng tay ôm chặt lấy tôi.
“Yến Yến, anh yêu em, nhưng anh sợ em lại bỏ đi lần nữa.”
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, khẽ an ủi.
“Sẽ không đâu, em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa.”