Nhưng Lê Mạt là một người hiện đại, quan niệm coi trọng giáo dục thâm căn cố đế, bảo nàng nhìn tiểu hài tử ở nhà làm việc không đi học là trăm triệu lần không được. Cho nên nàng dự định đầu tiên sẽ tự mình dạy Tiểu Bảo một chút, chờ Tiểu Bảo đạt đến độ tuổi nhất định sẽ đưa nó đi trường tư thục học. Không cầu trở nên nổi bật, nhưng học một chút bản lĩnh cũng tốt, sau này làm một tiên sinh dạy học hoặc tiên sinh phòng thu chi cũng không tệ, tốt hơn hán tử bán mặt cho đất bán lưng cho trời lại còn ăn không đủ no ở thôn nhiều.
May mà bây giờ Tiểu Bảo còn nhỏ, đợi mấy năm nữa là có thể đi học được rồi. Nàng có thể dạy một số thứ nền tảng trước, lại thừa dịp mấy năm này tích lũy nhiều thêm một chút tiền, sau đó đưa Tiểu Bảo vào trong trường tư thục học.
Lê Mạt không hề biết rằng, cũng bởi vì quyết định này của nàng đã khiến cho Đại Hạ sau này có thể một thiếu niên Thám Hoa Lang tiếng tăm lừng lẫy, một thời được truyền thành giai thoại. Đương nhiên, chuyện này để sau hẵng nói.
Sáng sớm hôm sau, lúc Lê Mạt và Tiểu Bảo vẫn còn đang ngủ, Tống Đại Sơn đã làm xong điểm tâm đi ra cửa.
Chờ Lê Mạt tỉnh lại dùng điểm tâm xong cũng không nhìn thấy bóng dáng của Tống Đại Sơn đâu, liên tục chờ đến khi mặt trời lên cao,Tống Đại Sơn mới trở về, cầm trong tay một cái rương lớn.
Tống Đại Sơn trông thấy Lê Mạt, lập tức giơ cái rương trong tay lên cho nàng nhìn: “Lê Mạt, xem ta đi tìm Trương lão thúc làm cái rương này.”
Lê Mạt không hiểu: “Cái này dùng để làm gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT