Tống Đại Sơn không muốn tiếp tục đi theo bọn họ nói nhảm, đi thẳng lên, túm lấy cổ áo Tống Đại Trụ kéo ra ngoài cửa: “Sau này đừng có lại tới làm phiền chúng ta nữa, bằng không bị trục xuất ra khỏi làng thì đừng trách ta lòng dạ ác độc. Còn nữa, nếu như ngươi không sợ thanh danh của nhi tử ngươi bị tổn hại, con đường làm quan gặp phải trở ngại thì ngươi cứ việc thử một chút xem sao!”
Nói xong, Tống Đại Trụ lập tức bị ném ra ngoài.
Nếu như là bị trục xuất ra khỏi thôn thì Tống Đại Trụ cũng không sợ lắm. Tống Đại Trụ không tin hắn ta không đi lại thật sự có người có thể khiêng hắn ta ra khỏi làng. Thế nhưng câu nói sau cùng của Tống Đại Sơn đã hoàn toàn đánh và tử huyệt của hắn ta, đại nhi tử chính là mệnh căn của hắn ta, là hy vọng của cả nhà hắn ta nhiều năm như vậy, nếu như làm ầm ĩ đến chỗ thư viện ảnh hưởng đến tiền đồ của đại nhi tử, vậy thì hắn ta trăm triệu lần không dám đánh cược.
Tống Đại Sơn này đã hoàn toàn xé rách mặt với bọn họ, sẽ thật sự đi thư viện hủy đi tiền đồ của con hắn ta.
Không còn cách nào, Tống Đại Trụ chỉ có thể sống sờ sờ nuốt máu cũ xuống ngực, phun ra một ngụm nước miếng, oán hận nhìn Tống Đại Sơn: “Ngươi không biết tốt xấu! Sau này Thiện Ca Nhi của chúng ta phát đạt thì ngươi cũng đừng mong đạt được một chút lợi ích, đến lúc đó ngươi có cầu xin ta thì ta cũng không nhận ngươi!”
Tống Đại Sơn phớt lờ Tống Đại Trụ, quay người xách Lâm Chiêu Đệ và Vương Thúy Hoa còn đang ở trong nhà ra ngoài, sau đó “rầm” một tiếng đóng cửa lớn lại, tiếng động hoàn toàn ngăn cách ba người ở bên ngoài.
Hắn vừa đóng cửa lại đã thấy Lê Mạt đang mở to mắt ra nhìn mình, ánh mắt kia có vẻ ngạc nhiên, tán thưởng, vui vẻ, một lời khó nói hết được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play