Dương Lan Hoa thấy Vương Thúy Hoa không khách khí chút nào mà bốc nhiều kẹo như vậy, không thể nhịn được nữa, vỗ vào tay Vương Thúy Hoa một cái, phát ra “Bốp” một tiếng thanh thúy, trong miệng trách mắng: “Vương Thúy Hoa, có ai không khách khí như ngươi sao, chủ nhà không động thủ thì tự ngươi động thủ? Còn biết xấu hổ hay không?!”
Vương Thúy Hoa che lại tay của mình, tức đến méo miệng, muốn đi lên làm một trận, chính là nghĩ đến hiện tại xé rách mặt thì lát nữa cũng đừng muốn ăn tiệc, mạnh mẽ mà nhịn xuống khẩu khí này, vặn vẹo cười cười, “Ta đây không phải sợ ngươi bận sao, ta tới lấy kẹo cho bọn nhỏ ăn.” Nói xong nhìn biểu tình muốn ăn thịt người của Dương Lan Hoa, ngượng ngùng bĩu môi, “Vậy ngươi tự động thủ, ta không động là được chứ gì!”
Một phòng bọn nhỏ đều trông mong mà nhìn túi kẹo, Dương Lan Hoa cũng chỉ có thể nuốt xuống khẩu khí này, chia kẹo cho từng đứa nhỏ, kẹo không nhiều lắm, bọn nhỏ lại nhiều, Dương Lan Hoa cho mỗi đứa hai cục, còn hai đứa nhà Vương Thúy Hoa kia thì không cho nữa.
“Thím Lan Hoa của cháu nó, sao ngươi không cho mấy đứa nhà ta?” Vương Thúy Hoa kêu lên.
Dương Lan Hoa đẩy cánh tay ả ta ra, “Ngươi vừa mới bốc một đống như vậy, ngươi còn muốn à? Ngươi không biết xấu hổ đấy à!”
Vương Thúy Hoa lại chỉ vào yếm của Tiểu Bảo, “Vậy sao ngươi cho Tiểu Bảo nhiều như vậy chứ? Nhìn đầy túi kia kìa, ngươi đây là phân biệt đối xử hả? Như thế nào, hài tử nhà của chúng ta không bằng Tiểu Bảo sao?”
Dương Lan Hoa hung hăng trừng mắt Vương Thúy Hoa, “Ta muốn làm sao thì kệ ta, nhà ta mua kẹo có chuyện của ngươi sao? Ta thấy Tiểu Bảo đáng yêu ta nguyện ý cho nhiều, ngươi quản sao! Đừng có ở đây mà nói năng bừa bãi, cẩn thận ta xé rách miệng ngươi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT