Thấy biểu tình của Tiếu Bảo đột nhiên trở nên lãnh đạm, nụ cười của Thất Tịch đông cứng lại, khéo khéo váy, âm thanh cũng thấp hơn rất nhiều: “Ta…ta đến tìm huynh.”
Tiếu Bảo nheo mắt, ngồi xuống cái ghế bên cạnh, cầm đũa lên vừa ăn thức ăn vừa hỏi: “Ừm, tìm ta có việc gì?”
Khoé mắt của Thất Tịch không nhịn được mà đỏ lên, những điều muốn nói lúc trước lại không không nói ra lời, nhất thời không biết là đứng hay ngồi mới tốt.
Lê Mạn nhìn thấy, lông mày khẽ nhíu lại, không hiểu vì sao một người luôn ôn hoà lễ độ như Tiểu Bảo đột nhiên lại sắc bén như vậy, nhưng bây giờ cũng không tiện nói, chỉ đành kéo tay tiểu cô nương ngồi xuống: “Thất Tịch, nhanh ngồi xuống ăn cơm, ăn xong lại nói tiếp được không?”
Thất Tịch chà chà mắt, gặt đầu: “Được, cảm ơn bá mẫu.” Nói xong liền cầm đũa lùa cơm, cũng không gắp chút thức ăn nào.
Lê Mạn không nhìn nổi, gắp chút thức ăn vào bát của Thất Tịch: “Thất Tịch, đừng khách sáo, muốn ăn gì thì tự gắp, ai lại ăn cơm không như thế chứ.”
Thất Tịch liền nói cảm ơn, đem thức ăn Lê Mạn gắp cho ăn hết.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play