Ngược lại Tư Mã Hạo Nhiên và Phó Nguyệt Nhiễm thì không sao, chẳng qua tâm trạng của Tư Mã Phi Vũ thì không tốt lắm, mặc dù mặt không biểu thị gì ra, nhưng môi so với bình thường lại mím chặt hơn, người quen nhìn vào đều biết, hắn đây là không vui.
Phó Nguyệt Nhiễm bất giác dĩ nhìn lê Mạn, thấp giọng nói: “Phi Vũ không muốn trở lại kinh thành chút nào, hai ngày rồi đều không vui.”
Lê Mạn vỗ vai nàng, quay sang nói với Tiểu Phúc Nhi ở bên cạnh, “Tiểu Phúc Nhi, tâm trạng Phi Vũ ca ca không tốt, con tới nói gì với hắn đi.”
Biết là Tư Mã Phi Vũ luyến tiếc nhất chính là Tiểu Phúc Nhi, nên Lê Mạn mới cố ý mang Tiểu Phúc Nhi tới đây để tiễn hắn đi.
Tiểu Phúc Nhi chín tuổi đã mất đi vẻ ngây thơ thuở nào, bắt đầu trổ mã, ngũ quan ngày càng tinh xảo, nhưng một búp măng chuẩn bị nở rộ, chẳng qua, tính tình như thế nào vẫn không thay đổi, vẫn là dáng vẻ ngây thơ đó, giờ phút này nghe theo lời nương nói, lẳng lặng chạy tới an ủi Phi Vũ ca ca.
Phúc Nhi đối với Tư Mã Phi Vũ cũng rất bất đắc dĩ, biết hắn sẽ trở lại kinh thành, nàng vẫn luôn buồn thầm trong chăn mấy nay, nhưng mẹ nàng nói nhà bọn họ sẽ sớm đi kinh thành, đây chỉ là tạm thời xa nhau một chút thôi, nên nàng mới không buồn nữa.
Tiểu Phúc Nhi kéo kéo tay Tư Mã Phi Vũ, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, an ủi: “Phi Vũ ca ca, ngươi đừng buồn mà, nương ta nói không lâu sau cũng sẽ tới kinh thành, bởi vì ca phải tới kinh thành để thi, rất nhanh thôi chúng ta sẽ gặp lại, huynh cứ về nhà trước đi, chờ mấy hôm ta lại tới tìm huynh chơi nhé.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT