Tống Đại Sơn nghe vậy, vỗ vỗ đầu nàng, “Cái này có gì đâu, rất đơn giản, chúng ta đến nhà có chó con xin một con về nuôi, nuôi dần dần từ nhỏ, đợi đến khi nuôi lớn nuôi quen cũng có thể hộ viện trông nhà.”
Lê Mạn nghe Tống Đại Sơn nói như vậy, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Đúng vậy, nhà nào nhà nấy ở nông thôn đều nuôi chó để hộ viện trông nhà, nhà bọn họ là gia đình hiếm thấy không có chó. Nàng cũng quên rằng nàng có thể nuôi chó.
Chó ở nông thôn này cũng không phải chó cưng, chó trong thôn này nuôi là chó dữ, có thể trông nhà hộ viện, bình thường trộm cắp vặt đừng mong vào nhà mà tùy tiện.
Hơn nữa, chó trong nhà, cũng có thể làm bạn chơi với trẻ con, trẻ con thích nhất trong nhà có động vật.
Lê Mạn kéo cánh tay Tống Đại Sơn, trong lòng không thể chờ đợi được, “Đại Sơn, vậy chàng mau đi ôm một con ch.ó con về, bây giờ nuôi luôn.”
Thấy Lê Mạn cao hứng, Tống Đại Sơn cũng cười gật đầu, “Được, lát nữa ta sẽ đi xem nhà nào trong thôn có chó nhỏ, có thì ta ôm về.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT