Ngày hôm sau Lê Mạn trực tiếp ngủ đến lúc nắng phơi ba sào mới tỉnh dậy, mà thời điểm tỉnh lại, cảm giác mình giống như đã trải qua một đời.
Cảm giác của Lê Mạn lúc này chính là toàn thân đau buốt, động một cái đều đau đến khó chịu.
Ha ha, sao trước kia nàng lại cảm thấy Tống Đại Sơn ôn hòa chứ? Hắn rốt cuộc ôn hòa chỗ nào, quả thực chính là một con sói, một con sói mấy năm chưa được ăn thịt, đáng thương nàng còn đần độn chủ động đứng ở trước mặt người ta để con sói này chà đạp, nàng không bị giày vò thì ai bị giày vò.
Sờ lấy cái eo đau buốt nhức nhối, Lê Mạn thở dài, đang chuẩn bị từ trên giường bước xuống thì gặp Tiểu Bảo "Bạch bạch bạch" chạy vào, trông thấy Lê Mạn tỉnh lại, gương mặt đứa trẻ lúc đầu lo lắng không thôi nháy mắt sáng bừng lên.
"Dì Mạn, cuối cùng dì cũng tỉnh rồi? Dì có sao không? Vì sao lâu như vậy cũng không tỉnh lại, Tiểu Bảo lo c.h.ế.t mất."
Sáng sớm hôm nay Tiểu Bảo tỉnh lại phát hiện mình ngủ trên một cái giường xa lạ, sau đó đồ vật chung quanh cũng xa lạ, sau khi choáng váng một lúc, nó lập tức bò xuống giường, phát hiện mình đang ở bên trong nhà, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng một giây sau nhớ ra rõ ràng tối hôm qua mình không phải ở đây, nháy mắt nắm chặt bàn tay nhỏ, giận đùng đùng chạy đến gian phòng Lê Mạn và Tống Đại Sơn ngủ, ai ngờ vừa mới định bước vào thì bị Tống Đại Sơn ngăn lại, bế lên: "Con đừng đi vào quấy rầy giấc ngủ của dì Mạn."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play