Trịnh Tam Sơn sắp khóc, hắn thật sự sắp khóc rồi.
Sao gần đây xui xẻo thế nhỉ? Không phải bị chưởng môn đánh, thì cũng là bị Liễu Vân Thấm nện, bây giờ còn bị Thẩm An Tại đạp xuống ngựa.
Hắn để tay lên ngực tự hỏi, mình cũng chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý mà! Thắp hương! Trở về, chuyện đầu tiên hắn làm nhất định phải thắp hương! “Lão Trịnh à, ngươi nói xem, học cái gì mà không tốt, sao lại muốn làm cho người ta kinh hỉ vậy chứ?!” “Vừa rồi nếu ta dùng đầu ngón tay chỉ ngươi, ngươi chẳng phải sẽ không còn sao?” Thẩm An Tại xuống ngựa đỡ hắn dậy, có chút oán trách đối phương đang dọa mình sợ hết hồn.
“Cho nên ta còn phải cảm ơn ngươi đã hạ thủ lưu tình đúng không?” Trịnh Tam Sơn ôm ngực đứng lên, ánh mắt sâu kín giống như một oán phụ.
“Ách… Mau lên ngựa.” Thẩm An Tại cười xấu hổ, lại kéo hắn lên ngựa.Nhưng lần này, Trịnh Tam Sơn nói thế nào cũng không dám đeo mặt nạ.
Vạn nhất tiểu tử này thực sự lại bị dọa sợ, dùng tới cái gọi là “Đại Hoang Tù Thiên chỉ” vừa rồi.
Vậy lão mệnh này tám chín phần mười phải đưa ra lời giải thích… Hắn vừa nắm chặt thời gian uống thuốc điều tức vừa sửng sốt chịu tóc bị gió thổi quất gần nửa khắc đồng hồ, cả người đều sắp bị quất cho choáng váng, ngựa Xích Thố mới dừng lại.
Tiêu Thiên Sách nhìn thấy hai người bình an trở về, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm, tiến lên chào.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT