05.
Hôn lễ kết thúc trong cảm động, không gặp chút sự cố nào.
Tiễn xong vị khách cuối cùng, Hứa Gia Thụ lập tức thu lại ý cười.
Tô Duyệt hai mắt đỏ hoe, rưng rưng nước mắt, ra vẻ mạnh mẽ an ủi Hứa Gia Thụ.
“Em biết, em hiểu mà.”
“Anh vì em mà chịu đựng những thiệt thòi này, hôn lễ hôm nay, em không để bụng đâu, có lẽ chỉ có cách này, trong lòng em mới dễ chịu hơn đôi chút.”
Tô Duyệt cắn môi, trông rất đáng thương.
Quả nhiên, trong ánh mắt Hứa Gia Thụ xẹt qua một tia áy náy.
Tôi chăm chú quan sát bên cạnh, chỉ cảm thấy thật nực cười.
Cô ấy tước đoạt mọi thứ của tôi, vậy mà vẫn chưa đủ thỏa mãn.
Tuy rằng tôi phản ứng chậm, nhưng tôi biết, cô ấy đang sợ hãi.
Sợ sự thật bị phơi bày, cho nên muốn khiến Hứa Gia Thụ hoàn toàn yêu cô ấy trước khi chuyện đó xảy ra.
Bố tôi đưa Cố Hi Nguyệt về, tôi đến gần Hứa Gia Thụ hơn.
Nhưng vẫn không thấy anh ấy có vẻ gì là lo lắng.
Việc tôi đột nhiên mất liên lạc chỉ khiến anh ấy cảm thấy phiền phức và tức giận.
Người muốn cưới anh ấy, lại biến mất trong hôn lễ, anh ấy chưa bao giờ nghĩ rằng, liệu tôi có xảy ra chuyện hay không.
Mặc dù bây giờ chỉ là linh hồn, tôi vẫn cảm thấy có chút khó thở.
Tôi khẽ nói: “Hứa Gia Thụ, anh thật sự không nhận ra em sao?”
“Hay là anh, vốn dĩ chưa từng thích em?”
Ba tháng trước, Tô Duyệt muốn nói chuyện với tôi, lái xe đưa tôi ra ngoài.
Cô ấy càng nói thì càng kích động, xe dần mất lái.
Vừa hay đụng phải chiếc xe đối diện.
Vào lúc nguy kịch, cô ấy đánh tay lái tự bảo vệ mình.
Cô ấy chỉ bị xước da, còn tôi thì hôn mê sâu.
Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy tiếng khóc của Tô Duyệt.
“Chị ấy nói muốn tìm em tâm sự nên em mới lái xe đưa chị ấy ra ngoài, ở trên xe chị ấy cãi nhau với em, cướp tay lái của em, lúc đó mới xảy ra sự cố.”
Một lời nói dối rất vụng về, nhưng Hứa Gia Thụ vẫn tin.
Tôi muốn giải thích, là Tô Duyệt muốn đưa tôi ra ngoài, là Tô Duyệt tự lái xe.
Nhưng tôi thậm chí không thể mở mắt.
Tôi trở về từ địa ngục, câu đầu tiên nghe được là lời chỉ trích của Hứa Gia Thụ.
Anh ấy mắng tôi vì cố ý suýt nữa giết chết Tô Duyệt.
“Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, cô cũng chờ chôn theo đi!”
Nói xong, anh ấy lại đi an ủi Tô Duyệt đang sợ hãi.
Phòng bệnh rất yên tĩnh.
Tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng thuốc chảy vào cơ thể mình.
Tô Duyệt tới gặp tôi, vẫn mỉm cười dịu dàng, nhưng nói năng lại thâm độc.
“Cố Lương Nguyệt, sao mạng chị lớn vậy? Thế mà vẫn chưa chết.”
Đầu ngón tay của cô ấy lướt qua cổ tôi, khiến tôi rùng mình.
Sau đó đột nhiên dùng sức bóp cổ tôi.
“Sao chị còn tỉnh lại hả? Sao chị không chết đi? Chỉ cần chị chết... Hứa Gia Thụ sẽ là của riêng tôi.”
Tôi bị bóp đến khó thở, mặt đỏ bừng, nước mắt bắt đầu chảy ra.
Tôi cố gắng giãy giụa nhưng vô ích.
Cuối cùng thì ngất đi.
Tiếng máy báo động vang lên, Tô Duyệt vội vã bỏ chạy khỏi hiện trường.
Vất vả lắm mới nhặt cái mạng này về.
Sau khi tỉnh lại, tôi suy nghĩ rất lâu.
Mặc dù đầu óc tôi còn rối bời, nhưng tôi vẫn hiểu.
Dù đèn đường có sáng đến đâu mà không có ai qua đường thì cũng vô dụng.
Tôi tìm Hứa Gia Thụ, đề nghị ly hôn.
Những lời hứa hẹn lúc trước, tôi sẽ xóa bỏ.
Quãng đời còn lại, tôi sẽ chúc anh ấy được bình an, nhưng không bao giờ chúc anh ấy hạnh phúc.
Nhưng sau khi người đàn ông nghe thấy lời tôi nói, chỉ liếc nhìn tôi, trầm mặc không nói lời nào.
Tôi biết anh ấy đã nghe thấy, nhưng anh ấy chỉ im lặng, cũng không muốn ly hôn.
Tôi không hiểu tại sao.
Nghĩ đến đây, tôi khẽ cười.
Khi còn sống không có được đáp án, giờ chết rồi càng không thể biết được đáp án.
06.
Có lẽ hơi thở từ tôi quá lạnh, Hứa Gia Thụ dường như cảm nhận được gì đó.
Anh ấy cau mày nhìn về phía tôi.
Không có điều gì bất thường.
Anh đưa Tô Duyệt rời khỏi khách sạn.
Trên đường lái xe về nhà, anh ấy vẫn luôn xem điện thoại, như đang chờ tin tức gì đó.
Tôi cũng đi theo họ.
Tô Duyệt ngồi ở ghế phụ, tôi ngồi ở phía sau.
Nghe Tô Duyệt liên tục nói về sự vô tổ chức của tôi, đồng thời an ủi Hứa Gia Thụ.
“Chị ấy nhất định là muốn trả thù nên mới biến mất vào ngày quan trọng như hôm nay, khiến anh mất mặt như vậy.”
Hứa Gia Thụ thở dài, có chút vui vẻ nhìn người bên cạnh.
“May là em vẫn ở bên anh.”
Tô Duyệt ghé sát gần anh ấy, lúc chờ đèn đỏ, cô ấy hôn lên mặt anh một cái.
“Em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
“Dù là quá khứ, hay cả tương lai.”
Tôi bay đến trước mặt Hứa Gia Thụ, cẩn thận quan sát biểu cảm của anh ấy.
Muốn nhìn thấy từ trên cao biểu cảm mà tôi muốn thấy.
Là như nào?
Tôi cũng không biết.
Nhưng chắc chắn không phải như bây giờ, vừa nghe nhắc đến tên của tôi thì chỉ có tức giận và chán ghét.
Mẹ nói tôi từ nhỏ đã hơi ngốc nghếch, có rất nhiều chuyện, tôi phải mất rất lâu mới hiểu được.
Nhưng không sao cả, tôi sẽ nhớ kỹ những chuyện này, về sau sẽ từ từ hiểu thôi.
Hứa Gia Thụ không quan tâm đến việc tôi đang ở đâu.
Dù bây giờ tôi vẫn đang trong trạng thái mất liên lạc nhưng anh ấy vẫn không hề để ý.
Tựa như một người xa lạ.
Rõ ràng tôi đã chết rồi nhưng vẫn không kìm nén được uất ức trong lòng, nước mắt vô thức tuôn rơi.
Tôi vừa khóc vừa hỏi anh ấy:
“Hứa Gia Thụ, tại sao, sao anh có thể dễ dàng quên đi lời hứa của chúng ta như vậy?”
“Tại sao chỉ có mình em nhớ rõ chứ?”
Tôi cũng từng hỏi anh ấy một câu tương tự từ rất lâu.
Một đêm sau khi mẹ tôi qua đời, tôi giật mình tỉnh giấc vì gặp ác mộng, khóc lóc muốn gặp mẹ.
Mặc dù Hứa Gia Thụ đã ngủ.
Nhưng anh ấy vẫn chở tôi đến nghĩa trang.
Trên đường quay về, khi đi qua cầu, xe bị trượt bánh, đâm vào rào chắn rồi lao xuống sông.
Hứa Gia Thụ hôn mê tại chỗ.
Tôi thì bị thương khắp người.
Nhưng vẫn cố gắng hết sức kéo Hứa Gia Thụ ra khỏi xe.
Lúc trồi lên khỏi mặt nước, Hứa Gia Thụ đã tỉnh lại.
Tôi cõng anh ấy, lê từng bước trên đường.
Hứa Gia Thụ có vẻ như có chút cảm động, nhẹ nhàng mắng tôi là đồ ngốc, giọng điệu có phần cưng chiều.
Tôi hỏi anh ấy có nhớ chúng ta hồi còn nhỏ hay không, anh ấy nói anh nhớ rất rõ.
Anh ấy nhớ rõ, anh muốn cưới tôi.
“Nhưng anh phải cưới người khác, anh đã phá vỡ ước hẹn của chúng ta rồi.”
Hừ, anh ấy mơ màng coi tôi là Tô Duyệt rồi!
Nhưng tôi là A Nguyệt mà!
Vừa uất ức lại đau lòng.
Sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, Tô Duyệt vẫn luôn ở cạnh anh ấy.
“Đều tại chị nông nổi như vậy, nếu không Hứa Gia Thụ sao có thể bị thương nặng như vậy chứ, chị đúng là xui xẻo.”
Chân tôi bó bột, ánh mắt của Hứa Gia Thụ nhìn tôi lại dần trở nên quen thuộc, lạnh lùng và chán ghét.
Khuôn mặt anh căng chặt, nói năng có chút khó khăn.
“Về sau không có chuyện gì thì đừng quấy rầy tôi nữa.”
Khoảnh khắc đó, cơn đau nhói từ tim lan khắp toàn cơ thể tôi.
Tôi gần như bị nhấn chìm bởi nỗi đau lòng.
Quay về phòng bệnh, tôi không biết phải giải quyết thế nào.
Tôi chỉ có thể cuộn tròn mình trên giường, không ngừng đập đầu vào thành giường.
Cố gắng dùng cơn đau xoa dịu đi nỗi tuyệt vọng và nỗi buồn đang hoành hành.
Tôi không dám nhìn anh ấy nữa, nhưng cũng không cam lòng, lập tức gửi cho anh ấy một tin nhắn.
“Tại sao chỉ có mình em nhớ? Sao anh lại quên nhanh như vậy?”
Tin nhắn như một hòn đá ném xuống biển sâu, cho đến khi chết đi vẫn không có được đáp án.
Khi còn sống anh ấy không chịu nói cho tôi biết, lúc chết đi anh ấy càng không nghe thấy, càng không muốn trả lời.