Bà cụ nhíu mày: “Không phải con và Vu Xu đang ở bên nhau rất tốt đẹp đấy sao. Bà còn tưởng rằng bà sẽ sớm có chắt bế bồng, sao bây giờ lại thế này? Vì cô nữ sinh trung học đó à?”
“Bà nội, bà đừng gọi cô ấy là học sinh trung học nữa, cô ấy tên là Cố Mang, là ân nhân cứu mạng của bà đó.” Lục Thừa Châu châm một điếu thuốc, khí thế nặng nề: “Người đừng có qua cầu rút ván, quên ơn cứu mạng. Là chủ nhân nhà họ Lục, đừng để mất mặt như vậy.”
Nghe vậy, bà cụ nghẹn lời, giọng điệu không được tự nhiên: “Bà có nói gì đâu, chỉ hỏi thôi mà, sao con đã bênh vực thế rồi?”
“Bà nội, con chỉ nói câu này một lần.” Lục Thừa Châu thong thả ung dung, mặt mày mang theo vài phần lạnh lùng, giọng nói trầm thấp đầy cuốn hút: “Ai cũng không được can thiệp vào chuyện giữa con và Cố Mang, nói một chữ cũng không được.”
Bà cụ nhíu mày: “Con cháu bất hiếu! Con đang nói chuyện với ai vậy!”
Khóe miệng Lục Thừa Châu nhếch lên, khuôn mặt diễm lệ lại có nét hư hỏng kia toát lên vẻ tuyệt sắc không thể diễn tả bằng lời. Anh ta cười nhạt: “Chuyện ôm chắt nội vẫn còn sớm, bà chờ thêm vài năm nữa đi.”
Anh ta đứng dậy, đôi chân dài thẳng tắp, ánh mắt nửa khép lại như có lớp sương mù mỏng manh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT