Mẹ Thiệu nghe ra được đứa con dâu này không có dã tâm gì lớn, cô cũng không muốn cái khác, chỉ hi vọng có thể bình bình yên yên cùng con trai mình sống qua ngày là được. Đứa thứ hai khổ từ nhỏ, trong nhà nghèo, đến lúc đói không chịu được mới đi lính, trải qua bao sống chết giờ đây cuộc sống của bọn họ mới tốt lên một chút, ít nhất ở trong làng thì bọn họ là nhà duy nhất sẽ không bị đói.
Thật ra khi tuổi anh lớn mới kết hôn, còn may là người vợ này rất tốt.
Trong chốc lát bọn họ đã gói gần xong sủi cảo, ba Thiệu với Thiệu Kiến Quốc mới quay về, Hứa Hân nói: “Kiến Quốc vào thu dọn một chút rồi ăn cơm.”
“Ừm.” Thiệu Kiến Quốc nhanh chóng xếp bàn, sau đó chuyển băng ghế ra.
“Bố, uống chút rượu không?” đàn ông Đông Bắc không rượu không vui, cho dù chỉ là ăn sủi cảo cũng có thể uống một chút.”
“Chỗ này của con cũng có rượu, cũng hai năm không uống rồi, có thể uống một chút không?” Ba Thiệu chột dạ nhìn về phía mẹ Thiệu, chỉ sợ mình ở nhà con trai làm mất mặt, đến lúc đó để cho con dâu chán ghét, vậy nên chuyện gì cũng hỏi qua vợ, ít nhất cũng cho ông ít lời khuyên.
Hứa Hân ngay lập tức nói: “Bố, nhà con có hai chai rượu ngon, bố con mang đến cho Kiến Quốc. Là bên trên biết bố con thích uống rượu nên phân xuống cho bố con, chỉ là anh ấy không thể uống rượu nhiều, dẫu sao vết thương ở chân vẫn chưa lành.” Nói xong mang ra một bình Mao Đài mà thủ Trưởng Hứa cho Thiệu Kiến Quốc, sau đó xếp lên trên bàn rồi mang ra hai cái cốc cho hai bố con bọn họ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play