Hứa Hân cười, sự khen ngợi của bọn trẻ con là chân thật nhất.
Có điều hai người đàn ông không ý kiến gì cô đã đem nhân đã trộn đặt ở trước mặt bọn họ nói: “Thế nào, tay nghề không tồi phải không?”
“Ngửi mùi thì đúng là không tồi, nhưng không biết ăn thì như thế nào.” Hứa Bân ngửi một lúc, cười nói.
“Ăn uống đừng so sánh với ngửi mùi.” Hứa Hân cầm nắp lọ trong tay vui vẻ, bây giờ ngày tháng trong nhà trải qua khó khăn có thể ăn bữa mì là không tồi rồi. Có điều trong nhà cô bây giờ không thiếu mì, bởi vì lần trước đi cùng Hứa Bân mua 2 túi lớn mì đã đủ rồi.
Bọn họ 3 người vừa gói vừa nói chuyện, căn bản Hứa Hân và Hứa Bân nói còn Thiệu Kiến Quốc nghe. Được cái tay chân của anh còn rất khéo léo cán bột vừa tròn vừa mỏng lại đẹp mắt, không thể không kinh ngạc mà nói: “Thiệu Kiến Quốc anh thật lợi hại đó.”
Thiệu Kiến Quốc ngẩng đầu lên, dường như không hiểu tại sao đột nhiên nhận được lời khen ngợi, mở to mắt đầy hiếu kì, dường như còn có thêm chút kích động.
“Em cán da bánh thật tròn (hình dáng tròn) thật mỏng rồi gói, ý nghĩa đây là sủi cảo do chủ nhà làm.” Đông Bắc có câu, sủi cảo cán mỏng là biết đó chủ nhà làm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT